Ông đem mấy thứ này nhét vào túi quần áo của mình, lại nằm trở về, không biết lúc này Thẩm Ý Quân cũng đã mở hai mắt.
Bốn phía lại tối om, hai người có lẽ đều cho rằng đối phương đang ngủ, kỳ thật khả năng cả hai người đều trợn mắt tới hừng đông, ai cũng không ngủ.
Ban ngày cơm nước xong, không ngoài ý muốn, Dương Nhược lâm lại cầm ví đi ra ngoài tiêu tiền. Hiện tại cô thích nhất chính là mua sắm, đem trang điểm cho mình thật lộng lẫy, nói không chừng còn có thể tìm được một người đàn ông có tiền. Đương nhiên Sở Luật cô không dám nghĩ đến, chỉ nghĩ về sau tìm cho mình một chỗ dựa, như vậy sau này cho dù không có Hạ gia cô cũng vẫn có thể ở được trong giới có tiền.
Cô không ngu ngốc, cô biết thân phận hiện tại của mình tới ngày nào đó sẽ bị vạch trần, cô là Dương Nhược Lâm, không có khả năng cả đời mình đều đóng vai Hạ Nhược Tâm, những người khác không biết tình huống của cô nhưng ít nhất Sở Luật lại biết.
Thẩm Ý Quân sau khi thấy Dương Nhược Lâm ra ngoài, nụ cười trên mặt cũng dần dần hạ xuống, nhìn không còn vẻ thân cận của người mẹ với con gái. Trước kia mỗi khi Dương Nhược Lâm ra ngoài bà sẽ dặn dò mấy trăm lần, nhưng hiện tại mỗi lần cô đi ra ngoài thì ánh mắt đó cũng càng ngày càng lạnh băng lên.
“Tôi có việc cần đi mấy ngày.” Hạ Minh Chính giống như không thèm để ý, nói. “Có sinh nhật của người bạn, ở hơi xa, quan hệ với bên ngoại của Dĩ Hiên nên không tiện đưa bà theo, mong bà hiểu cho.”
“Không phải lần đầu, tôi không sao.” Thẩm Ý Quân đặt sách xuống đầu gối, lúc này mặt bà rũ ra, cũng để tóc trên đầu xõa xuống cho nên nhất thời Hạ Minh Chính cũng không rõ lúc này bà suy nghĩ gì.
“Tôi đi thu dọn đồ cho ông.” Thẩm Ý Quân buông cuốn sách trong tay, liền đi chuẩn bị hành lý cho Hạ Minh Chính. Hạ Minh Chính vốn định nói gì, nhưng dường như lúc này bọn họ xác thật nên yên tĩnh một chút.
Sau khi biết tin tức Hạ Dĩ Hiên ông có chút thầm oán trách Thẩm Ý Quân, rốt cuộc năm đó nếu ông không đưa mẹ con Thẩm Ý Quân vào nhà thì có lẽ Dĩ Hiên của ông sẽ không bị Sở Luật biến thành như vậy. Nhưng sau khi oán hận qua đi, nhìn Thẩm Ý Quân vẫn như cũ, vì ông chuẩn bị dồ, vì ông làm lụng vất vả ông lại cảm thấy có lỗi với bà. Sao ông lại quên mất, hiện tại mọi thứ trong nhà này đều là của Thẩm Ý Quân, còn mọi thứ của Hạ Dĩ Hiên đều là gieo gió gặt bão, với tính tình của Hạ DĨ Hiên thì trên đời không có Sở Luật cũng có người khác, mà kết quả cuối cùng đều không quá tốt.
Ông thở dài, trong lòng cảm thấy trống trải khó khăn.
Sau đó không lâu, Thẩm Ý Quân thu dọn quần áo cho ông xong, Hạ Minh Chính vốn định có lời nói với Thẩm Ý Quân nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn Thẩm Ý Quân thật sâu, sau đó mang theo hành lý đi ra cửa.
Còn đi đến đâu ông cũng không nói, đi làm gì ông cũng không nói, thậm chí khi nào trở về ông cũng không nói, bởi vì chính ông cũng không biết rốt cuộc khi nào ông mới có thể trở về được.
Ông cầm tiền ra ngân hàng đổi một ít ngoại tệ, trong thẻ cũng không ít tiền nhưng có lẽ cũng là toàn bộ tài sản của Hạ gia lúc này. Ông cầm số tiền này trong lòng có chút không thoải mái, liền tính là tiền trước đây của Hạ gia nhưng hiện tại là của Thẩm Ý Quân, nếu lúc trước không phải Thẩm Ý Quân không cắt đứt quan hệ thân thích thì sao ông còn có thể mang theo số tiền này.
Lúc này nghĩ tới những chuyện đó trong lòng ông không khỏi hổ thẹn.
Hiện tại ông nào đâu có người thân nơi nào, làm gì còn bạn bè nơi nào, người thân bên ngoại của Dĩ Hiên đã sớm cắt đứt, tất nhiên là sau khi Hạ gia xảy ra chuyện những người này chạy đi đầu tiên, không ai cứu giúp sao bây giờ còn có giao tình. Mặt ông không khỏi nóng lên, cũng không biết tại sao lúc đó mình lại nghĩ ra một cái cớ như vậy.
Đổi ngoại tệ xong ông liền lên máy bay đi tới đất nước rất xa kia, hơn nữa cũng không bay thẳng được, phải đổi máy bay rất nhiều lần, sau đó mới có thể tới.
Đó là một mảnh đất không aiq uản lý, kỳ thật ông cũng không biết đem người ra khỏi đó như thế nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiên đến đó đã.
Xuống máy bay, ông cũng không nghỉ ngơi, lại mua một chuyến bay gần nhất đến một nơi khác.
Ông bay suốt bốn ngày, bốn ngày này ăn không ngon ngủ không yên, cả người dường như đã gầy sọp hẳn đi. Đến ngày thứ năm ông mới kéo theo tấm thân mệt mỏi đi vào bên trong khách sạn, mất không ít tiền ông mới hỏi thăm bên này cùng bên kia có chút quan hệ, ông có thể thông qua những người này cứu Dĩ Hiên ra nhưng phải tốn không ít tiền. Nếu như trước đây chỉ cần liên quan đến tiền thì ông không cần chớp mắt, nhưng hiện tại không được, ông tiêu tiền rất cẩn thận, càng không dám vung tay, mỗi lần ông rút tiền từ trong thẻ ra đều lo lắng sợ Thẩm Ý Quân biết được.
Bình thường Thẩm Ý Quân cũng không để ý ông tiêu bao nhiêu tiền, nhưng nếu rút quá nhiều tiền một lúc thì sẽ có thông tin chuyển tới điện thoại của Thẩm Ý Quân, nếu Thẩm Ý Quân biết thì việc cũng khó thành.
Người ông mệt mỏi, sau khi tắm rửa trong khách sạn mới mở hành lý của mình tìm quần áo, ông đem quần áo ra kết quả từ bên trong rơi ra một chiếc thẻ.
Đây là…
Ông lấy ra tấm thẻ, hốc mắt nóng lên, mũi cũng cay cay.
Ông biết đây là cái gì, đúng vậy, ông biết đây là cái gì, ông cũng từng sử dụng, đây là một thẻ có thể sử dụng trên toàn cầu.
Kỳ thật chắc Thẩm Ý Quân đã biết chuyện ông lấy trộm thẻ cùng hộ chiếu, bằng không sẽ không có khả năng đem tấm thẻ này đặt vào hành lý cho ông. Trước kia ông không biết cái gì gọi là vợ chồng, hiện tại mới biết được đây mới là tình nghĩa vợ chồng, không chỉ ở bên khi gặp đại nạn, không chỉ có thể cộng phú quý mà còn có thể cùng cam khổ. Ông không biết được nếu như mình cưới không phải là Thẩm Ý Quân mà đổi thành người phụ nữ khác thì có thể sẽ được như này hay không.
Ông nắm chặt thẻ trong tay, trong nháy mắt thật sự cảm giác mình muốn trở về, muốn về bên cạnh người phụ nữ đó, nói với bà ấy một câu “thật xin lỗi, ông thật xin lỗi bà rất nhiều chuyện, thậm chí không lâu trước đây ông còn oán trách bà.
Nhưng cuối cùng lý trí của ông vẫn thắng tình cảm.
Mặc kệ thế nào, lúc này đây trong mắt ông không phải vì người khác mà là vì Hạ Dĩ Hiên, đứa con gái không có một chút tốt đẹp nào của ông.