“Cẩn thận một chút!” Anh bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
“Ừ, chờ em một chút.” Hạ Nhược Tâm vội vàng đi qua anh, dường như là rất vội, Cao Dật khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sô pha, phụ nữ thật là khó hiểu, anh lắc đầu cười, nhưng hấp tấp như vậy so với vừa rồi khóc thì tốt hơn, anh đặt tay lên ngực, cảm giác nơi này vẫn nhói đau.
Nhược Tâm à Nhược Tâm, anh đã khiến trái tim này không còn là của anh nữa rồi, em nói xem phải làm sao đây?
Hạ Nhược Tâm vội vàng tìm cái túi kia, cô không nhớ lúc về nhà đã tiện tay để ở chỗ nào, bây giờ muốn tìm lại không thấy, cô vỗ trán mình, sao trí nhớ của cô giờ lại kém như vậy chứ, hay là già mất rồi?
Cô vào phòng mình, tìm một vòng cũng không thấy, sau đó là phòng Tiểu Vũ Điểm, ngay cả phòng của Cao Dật cũng đã tìm, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu đi ra, thực sự cô không nhớ nổi mình đã để chiếc áo mới mua ở đâu.
“Em đang tìm cái gì, anh giúp em.” Cao Dật đứng lên, khó hiểu hỏi cô.
“Một cái túi, màu xanh, em quên mất để đâu rồi.” Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay lên trán, vẫn nhớ không ra, lúc đó cô vừa về là đi nấu cơm luôn, vừa nấu cơm vừa ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa thì cắt phải tay mình, mà chiếc áo kia để ở đâu cô hoàn tooàn không có ấn tượng gì.
“Một cái túi màu xanh?” Cao Dật hỏi lại.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô chỉ nhớ được mỗi màu sắc chiếc túi.
“Có phải là cái này không?” Cao Dật lấy một chiếc túi từ sau lưng mình, cái này vẫn luôn ở trên ghế sô pha, anh không biết bên trong là cái gì nên đã đặt sang một bên, sợ ngồi đè lên nó.
“A! Chính là cái đó!” Hạ Nhược Tâm vội vàng lấy lại chiếc túi trong tay Cao Dât, ôm khư khư trong ngực mình, nếu làm mất nó cô sẽ hối hận muốn chết luôn, đây chính là món quà đầu tiên cô tặng cho anh mà.
Đúng rồi, cô mỉm cười với Cao Dật rồi đặt lại chiếc túi vào tay anh.
Thấy cái túi lại trở về với mình, lúc này Cao Dật mới nhận ra được điều gì đó.
“Ý em là, cái này là cho anh?”
“Đúng vậy, em mua cho anh đó.” Hạ Nhược Tâm gật đầu, trên mặt ửng hồng có chút mất tự nhiên, đương nhìn cũng có sự mong đợi, không biết anh có thích không, bởi cô không hề có kinh nghiệm trong chuyện này.
Đôi mắt Cao Dật cong lên, dường như anh thực sự rất vui, lần đầu tiên anh nhận được một món quà đặc biệt thế này, không ngờ Nhược Tâm có lòng mua qua tặng anh.
Anh mở túi, bên trong là một chiếc sơ mi màu xám tro nhạt, cô có nhớ việc áo của anh bị rách sao?
“Anh có thích không?” Hạ Nhược Tâm nhìn anh chăm chú, cô vẫn là có chút lo lắng lỡ anh không thích.
“Đương nhiên rồi, anh rất thích màu này.” Cao Dật nhẹ nhàng vuốt áo sơ mi, chất vải rất mềm mỏi, áo màu trắng hoặc có màu sắc đơn giản là kiểu áo mà anh thích mặt nhất.