“Sở tiên sinh, anh không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi. Sắc mặt người đàn ông này hiện tại vô cùng bình thường, nếu không phải chính mắt cô thấy có lẽ cũng không thể biết được trên người anh có vết thương. Rốt cuộc anh ta có sức chịu đựng lớn như nào mà ngay cả một tiếng hừ cũng không có, là vì, cô cúi đầu nhìn đứa bé đang nắm chặt tay ba mình, là vì bé đi?
“Không sao.” Sở Luật nắm chặt tay con gái. “Lục tiểu thư, tôi đưa cô về, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm.” Anh cảm giác lưng mình có chút đau, lúc về phải tiêm mới được.
“Không cần, anh như vậy…” Lục Tiêu Họa vẫn cảm thấy anh không lái xe thì tốt hơn. “Tôi tự về được, tốt nhất Lục tiên sinh cũng gọi tài xế đến đây.”
“Cảm ơn.” Sở Luật xoa xoa đầu con gái. “Bảo bảo, chào dì đi.”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vẫy vẫy tay.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Bé ngẩng mặt lên, sau đó tay bé lại nắm chặt lấy tay ba, đầu bé cũng dựa vào cổ ba, có chút ánh sáng hiền dịu chiếu trên người hai cha con sống nương tựa lẫn nhau khiến người ta cảm thấy chua xót.
Sở Luật chờ Lục Tiêu Họa rời đi, sau đó liền vươn tay muốn bế Tiểu Vũ Điểm nhưng Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu không cho ba ôm.
“Sao vậy, ghét ba rồi sao?” Lưng Sở Luật lại truyền đến một trận đau đớn nhưng trên mặt anh vẫn không lộ vẻ khác lạ gì.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Mẹ nói ba bị đau, Tiểu Vũ Điểm không thể để ba ôm.”
Sở Luật nắm lấy tay con: “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Anh cầm lấy quần áo bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay con gái. Anh vốn muốn tự lái xe về nhà nhưng lợi nghĩ tới lời Lục Tiêu Họa nói, cuối cùng vẫn gọi tài xế của nhà đến, còn cả Gia Hân Bảo nữa, anh về tới nhà thì Gia Hân Bảo có lẽ cũng đến, thân thể của anh trong lòng anh hiểu rất rõ.
Về đến nhà, anh đem con gái giao cho bảo mẫu.
Tiểu Vũ Điểm thấy Gia Hân Bảo tới liền biết ba lại đau, bé sụt sịt mũi thương ba khiến bảo mẫu đưa bé ra chỗ khác chơi.
Sở Luật cởi áo mình ra, lộ ra phần lưng lúc này đã được quấn băng cẩn thận, một mùi thuốc nồng đặc tràn ngập khắp phòng. Gia Hân Bảo tiến tới kiểm tra một chút.
“Sao lại bị nặng như vậy?” Tuy anh không mở băng gạc ra nhưng có thể từ cách quấn băng cùng thuốc trên lưng là có thể đoán được độ nghiêm trọng, hơn nửa bả vài cùng phần lưng của Sở Luật bị bỏng rất nặng.
“Bị canh nóng.” Sở Luật không để ý vết thương của mình. “Có thể đi làm không?” Anh hỏi Gia Hân Bảo, công ty rất nhiều việc anh không bỏ được.
“Được, không có vấn đề gì lớn.” Gia Hân Bảo nhìn thuốc bệnh viện kê cho Sở Luật. “Đi làm thì không có vấn đề gì, nhưng phải tiêm kháng sinh mấy ngày, bằng không bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.”
“Phiền cậu rồi.” Sở Luật cũng không cự tuyệt chuyện tiêm, anh cũng biết rõ bị nhiễm trùng sẽ có hậu quả gì, rốt cuộc đây là bị bỏng, còn chuyện nhà hàng kia thì hiện tại không vội.
Gia Hân Bảo rất nhanh, khi nói chuyện cũng đã tiêm cho anh. Sở Luật lấy điện thoại gọi cho thư ký Tiểu Trần.
“Thư ký Tiểu Trần, phiền cô mang các tài liệu công việc đưa đến nhà tôi, phải, toàn bộ.”
Thư ký Tiểu Trần buông điện thoại xuống đi vào văn phòng tổng giám đốc, lúc đi ra đã mang theo một đống giấy tờ, cô lấy áo khoác của mình liền phải đi ra ngoài.
“Tiểu Trần, cô đi đâu?” Dương Nhược Lâm vội vàng đứng lên, trực giác cho biết thư ký Tiểu Trần đi tìm Sở Luật.
“Tôi mang tài liệu cho tổng giám đốc.” Thư ký Tiểu Trần cũng không giấu giếm. “Tôi đang vội, không có thời gian nói chuyện.” Nói xong cô liền đi nhanh tới thang máy.
Dương Nhược Lâm vội vàng đi theo, cũng ôm bớt tài liệu trong tay thư ký Tiểu Trần: “Nhiều như vậy cô đi lại cũng không tiện, để tôi mang giúp.”
“Không phải còn chưa hết giờ sao, như vậy không tốt, có lẽ cô sẽ bị trừ lương.” Thư ký Tiểu Trần cười như không cười, nói. Tay cô cũng cầm lại tài liệu trong tay Dương Nhược Lâm, Dương Nhược Lâm đang đứng đờ như vừa bị ăn một cái tát.
Tiểu Trần ôm chặt tài liệu trong lòng: “Cảm ơn cô. Nhưng tài liệu này tôi phải tự đưa đến, tổng giám đốc bảo tôi phải đưa đến, cô hẳn biết tính tình tổng giám đốc, anh ấy rất bảo thủ, cũng thích người đúng giờ, đương nhiên càng thích nhân viên biết nghe lời.”
Cô nhấn mạnh hai chữ ‘nghe lời’ này đương nhiên là muốn nói cho Dương Nhược Lâm, đúng vậy, muốn sống tốt ở nơi này phải biết nghe lời, đấy chính là lẽ sống duy nhất, bảo ngươi đi về phía đông ngươi không cần nghĩ về hướng tây, bởi ngươi là nhân viên chứ không phải ông chủ.
Dương Nhược Lâm nắm chặt tay bên cạnh người, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn thư ký Tiểu Trần đi ra ngoài, còn cô một mình ở nơi này ăn không rồi ngồi ngây ngốc cả ngày.
Đúng vậy, cô có tiền lương rất cao, cũng muốn nghe lời, nhưng cô là người chứ không phải chó.
Cô tức giận giẫm mạnh hai chân, kết quả suýt chút nữa làm rơi cả gót giày cao gót.
***
Khi thư ký Tiểu Trần tới đã là nửa giờ sau, cô gõ cửa, bảo mẫu vội vàng tới mở cửa.
“Tiên sinh, thư ký của ngài tới.” Bảo mẫu nói vọng vào, mà thư ký Tiểu Trần đã ôm một chồng tài liệu đến.
“Bảo cô ấy vào đi.” Giọng Sở Luật từ trong phòng vọng ra.
Mở cửa ra, thư ký Tiểu Trần vừa thấy tình huống của ông chủ liền khiếp sợ.
Lúc này Sở Luật đang ngồi nghiêng người, tay của anh còn đang cắm ống truyền dịch, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trong lòng bé đang ôm một túi đồ ăn vặt, bé đang ăn, thỉnh thoảng đút một miếng cho ba.
“Tổng giám đốc, tài liệu anh cần ạ.” Thư ký Tiểu Trần đem tài liệu đặt ở trên bàn, cũng không dám nhiều chuyện hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần nhớ kĩ công việc sắp tới Sở Luật giao là được.
“Cuộc họp đầu giờ chiều mai vẫn họp bình thường, cô bảo các phòng ban chuẩn bị một chút.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, Tiểu Vũ Điểm đang chăm sóc cho ba, bé đem chăn trên người ba kéo một ít, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba, đôi mắt giống hệt mắt ba đang mở to.
“Tôi hiểu ạ.” Thư ký Tiểu Trần nhớ kĩ.
“Nếu không có chuyện gì cô có thể đi rồi, cũng sắp hết giờ làm.” Sở Luật nâng cánh tay một chút xem đồng hồ, quả nhiên đã sắp 5 giờ.
“Cảm ơn tổng giám đốc.” Thư ký Tiểu Trần cúi người chào Sở Luật rồi đi ra. Cô quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng lại, không biết việc này nếu như bị Dương Nhược Lâm kia biết thì chắc cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội xum xoe đâu.