“Không sao, chỉ là kiểm tra, không tiêm.” Hạ Nhược Tâm an ủi con gái, sợ Tiểu Vũ Điểm đối với bệnh viện có bài xích, tuy rằng không khóc nhưng bé thực sự sợ hãi.
“Thật vậy chăng?” Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt nhỏ lên, khịt mũi hỏi mẹ: “Không tiêm chích.”
“Ừm, không tiêm chích.” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt ve khuôn mặt con, kiểm tra như vậy khả năng mỗi tháng phải mấy lần, tuy rằng phải lấy ra một ít máu nhưng kiểm tra mới có thể yên lòng, không phải sao?
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, mang gấu con tới bệnh viện. Vừa đi tới, tất cả mọi người đều hiếm lạ vây quanh lại đây, người cho kẹo, người cho đồ chơi, một hồi ồn ào, Tiểu Vũ Điểm đã bị nhét đầy đủ loại kẹo, đồ chơi linh tinh.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đến phòng kiểm tra, Tiểu Vũ Điểm phá lệ yên tĩnh.
“Con yêu, chúng ta phải đâm một chút vào ngón tay.” Cao Dật nhìn đôi mắt nho đen to tròn của Tiểu Vũ Điểm, thương lượng với con: “Chỉ đau một tí là tốt rồi, không tiêm.”
“Vâng, bố, Tiểu Vũ Điểm biết rồi.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay, ngón tay nhỏ nhắn được cắt sạch sẽ, Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm đặt lên trên mặt bàn.
Y tá động tác thành thạo căn chuẩn trên tay bé, nhẹ nhàng đâm một cái, một giọt máu thấm ra, lấy một ít máu. Cao Dật chỉ nắm chặt tay Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm. Hỉ mở to đôi mắt ngập nước, một tiếng bé cũng không khóc, nhưng vành mắt đã đỏ ửng. Mà một bên cũng có bé trai như Tiểu Vũ Điểm đang chờ kiểm tra, gào khóc thất thanh, đây là còn chưa có đâm mà giống như có người cắt thịt bé, uống máu bé vậy.
“Ô, đây không phải Tiểu Vũ Điểm sao?” Đột nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên, làm Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, vừa thấy người nọ liền cười
“Chào bà ạ!”
“Chào cháu, Tiểu Vũ Điểm.”
Tống Uyển cảm thấy cũng thật là khéo, nhưng đứa nhỏ này sao lại ở bên trong bệnh viện, chẳng lẽ là bị bệnh, bà trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
“Đứa bé sinh bệnh sao?” Bà cẩn thận hỏi Cao Dật, đây hẳn là bố của đứa bé, chỉ là hình như hơi quen, nhưng trong lúc nhất thời bà không thể nghĩ ra, tuổi lớn, trí nhớ cũng giảm xuống không ít.
“Không có.” Cao Dật đem khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm ấn trong lồng ngực: “Chỉ là kiểm tra định kì.”
Hoá ra là như vậy, Tống Uyễn cũng yên tâm, kì thật cũng không biết tại sao, ba thực sự rất thích đứa nhỏ Tiểu Vũ Điểm này, có mầy lần nằm mơ thấy đứa nhỏ này gọi bà là bà nội, chỉ là đáng tiếc đời này bà không có phúc phận đó. Nếu có thể, có một đứa cháu gái cũng thật tốt.
“Mẹ.” Sở Luật đã đi nhanh đến, vừa thấy Cao Dật, ánh mắt cũng u ám.
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, Tiểu Vũ Điểm xoay mặt qua, đem khuôn mặt mình dựa vào trên vai Cao Dật, bước chân Cao Dật ngừng lại.
Đứa nhỏ này…
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi qua, lúc giao nhau với Sở Luật cũng không dừng lại nửa giây, khoé môi Sở Luật không khỏi nhếch lên, bả vai lại có chút trầm trọng.
Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, cũng không biết Sở Luật có tư cách làm tình địch của Cao Dật hay không, những việc làm ở quá khứ của anh khiến người ta giận sôi, nếu có thể tha thứ được, như vậy câu này không liên quan, vậy thật quá đơn giản.
Tiểu Vũ Điểm lại một lần nữa xoay khuôn mặt lại, chỉ chơi với tay chính mình, trước sau đều không muốn liếc nhìn Sở Luật một cái. Cao Dật mím môi, trong bệnh viện có mùi nước sát trùng, mùi hương này, kì thật áp lực.
Trở lại trong phòng làm việc, Cao Dật để Tiểu Vũ Điểm tự chơi, anh còn có công việc, Tiểu Vũ Điểm thường ngày luôn ngoan, bé sẽ không làm phiền người lớn, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đến thời điểm tan làm, Cao Dật vươn tay:
“Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm cùng bố về nhà nào!”
Tiểu Vũ Điểm một tay ôm búp bế, vui vẻ chạy tới, đôi tay nhỏ nhắn ôm cổ Cao Dật, một đôi mắt cũng cười rộ lên.
“Bố, về sau Tiểu Vũ Điểm không cần tới đúng không?”
“Sợ chích sao?” Cao Dật đương nhiên biết Tiểu Vũ Điểm sợ cái gì, đứa bé chính là sợ đau.
Tiểu Vũ Điểm chỉ cắn tay, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu một cái: “Tiểu Vũ Điểm không muốn tiêm chích.”
“Ừm, không cần tiêm.” Cao Dật nhìn lại một lần kết quả báo cáo kiểm tra, nhóc con rất khoẻ mạnh, chỉ thiếu máu, có thể từ tủ bổ dưỡng, không vội. Anh đặt kết quả kiểm tra báo cáo trong túi, lấy về cho Hạ Nhược Tâm xem, tránh cho cô sẽ lo lắng.
“Đi, chúng ta về nhà thôi.” Một tay Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm túi tài liệu chuẩn bị về nhà, nhưng lúc đi ra khỏi bệnh viện lại gặp Sở Luật ở phía trước.
Đây không phải ngẫu nhiên mà gặp mà đây là cố ý.
Cao Dật cũng chưa bao giờ biết, thì ra có một ngày, anh lại có thể ngẫu nhiên cùng người đàn ông luôn đứng trên ở đỉnh kim tự tháp như Sở Luật. Hơn nữa hiện tại anh đã đi đến, hiển nhiên đứng trước mặt anh ta.
“Sở tiên sinh rất nhiều thời gian, như thế nào, công ty lớn như vậy lại không tìm được chuyện để làm?” Anh cười, cười rất châm chọc.
“Việc này không nhọc anh lo lắng.” Từ trên người Sở Luật lấy ra một điếu thuốc, vừa nhìn thấy đứa bé Cao Dật ôm trong lòng lại thu về, thả lại ở trong hộp thuốc.
“Cô ấy có khoẻ không?” Anh nhàn nhạt hỏi, làm như lơ đãng, không thèm để ý.
Kì thật có ý hay không, trong lòng anh biết rõ ràng, nếu không hôm nay anh sẽ không ở đây, buồn bỏ công việc, đặc biệt chờ một người.
“Tôi không biết Sở Luật hỏi là ai?” Anh cúi đầu, nhìn lông mi dài của Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực, ngủ rồi à, ngủ rồi cũng tốt, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, đứa nhỏ này tâm tư quá mức mẫn cảm, anh rất sợ con sẽ nghe được cái gì, rồi lại nghĩ đến cái gì.
Khả năng những gì đứa nhỏ này biết so với tưởng tượng của bọn họ còn hơn nhiều. Nhưng là chuyện giữa người lớn không nên để trẻ con biết, cuộc sống trẻ nhỏ vốn dĩ vô lo vô nghĩ, những sầu oán giữa người lớn cớ gì để trên người đứa nhỏ.
“Không biết.” Sở Luật cũng không tức giận, khoé môi chỉ nhàn nhạt gợi lên, môi mỏng nâng lên không mang theo nửa phần ôn ý: “Cao Dật, anh hiểu rõ ràng ý tôi, tôi cũng biết anh và cô ấy ở bên nhau, anh yên tâm.”
Anh nhét tay vào bên trong túi quần: “Tôi không nghĩ sẽ làm cái gì, cũng không muốn làm gì, anh hãy đối xử với cô ấy.”
Anh còn cúi đầu nhìn chằm chằm bé gái trong lòng Cao Dật: “Cô ấy rất thích con của anh, sẽ là một người mẹ tốt.”
Nói đến đây, anh lại một loại vô lực hối hận.
Sớm biết hôm nay, đúng vậy, sớm biết hôm nay, cần gì phải qua đi.