“Phải không, bất cứ ai? Đây chính Sở Luật nói, đến lúc đó đừng hối hận.” Hạ Nhược Tâm tự hỏi trong lòng, Sở Luật không phát hiện lúc này mặt cô mang theo nước mắt cười, cũng mang theo nước mắt hận.
Lau nước mắt của mình, quanh cô đều là hơi thở của người đàn ông này, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng lại không có bất cứ chút mùi nước hoa nào. Sở Luật không thích nước hoa, không dùng bất cứ loại nước nào nào nhưng hút thuốc lại không ít, cho nên trên người anh vẫn luôn có loại hơi thở này.
Sở Luật không hiểu được ý tứ của Hạ Nhược Tâm, cũng bởi vì hiện tại Hạ Nhược Tâm căn bản khiến anh không cơ hội đi vào đầu óc cô, thậm chí anh còn không biết được cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhưng mặc kệ thế nào, có một điều anh có thể xác định được.
Cô là Hạ Nhược Tâm, cô là điều quan trọng nhất của đời anh, người không thể thiếu. Anh không hỏi cô vì điều gì mà rời đi, vì điều gì mà vứt bỏ anh, lại vì điều gì mà quay lại. Anh chỉ cần cô xuất hiện, chỉ cần cô ở bên người anh.
Sở Luật lại lái xe mang cô tới chung cư của mình. So với căn biệt thự hai tầng của Sở gia kia anh thật sự vẫn thích bên ngoài. Nơi đó từng có hai nữ chủ nhân nhưng đều không có kết quả tốt, anh không muốn lại đưa cô tới nơi đó, nơi này sẽ tốt hơn.
Hiện tại anh ở chung cư Hoa Viên Thức, rất ít người ở, rất là an tĩnh, ra vào cũng đều yêu cầu kiểm tra. Anh lái xe vào tầng hầm, lúc dừng lại thì cô đã ngủ rồi, mà anh cũng không gọi cô tỉnh dậy, chỉ đem cô ôm vào lòng ngực mình, cô rất nhẹ giống như một mảnh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng. Anh thật sự không biết bây giờ còn cô gái nào nhẹ như vậy không, cô được bao nhiêu cân, liệu có đến tám mươi* không, Tiểu Vũ Điểm khi đó đã hơn ba mươi cân, mà bé vẫn là một đứa bé còn rất nhỏ.
*cân TQ: 500g hoặc 600g tùy từng nơi.
“Ngủ đi,” Anh đặt Hạ Nhược Tâm lên giường, lại kéo chăn lên trên người cô, anh cũng cẩn thận nằm xuống không dám phát ra âm thanh lớn.
Anh biết cô ngủ không được sâu cho nên động tác rất nhẹ nhàng, mà có khi cô tỉnh rồi anh cũng không biết. Anh cũng vậy, cũng không cách nào ngủ được, đôi mắt anh vẫn mở to cho đến khi trời đã sáng.
Lúc sáng ra hai người giống như kẻ điên dây dưa thân thể lẫn nhau, khả năng muốn hao hết sức lực mình có, nhưng thân thể họ càng gần thì dường như tâm hồn họ lại càng xa nhau.
Anh ở gần cô, có được thân thể cô nhưng lại không chạm được vào tâm hồn cô.
“Em muốn thế nào? Một hai cứ phải như vậy sao?” Đây đã không biết là lần thứ mấy Sở Luật hỏi cô. Muốn thế nào, rốt cuộc phải thế nào cô mới có thể rời khỏi nơi đó. Giang Nam, cái tên hay như vậy nhưng nơi đó là nơi nào hẳn trong lòng cô cũng biết rõ.
Muốn tiền, anh cho, muốn người anh cũng đem chính mình cho, rốt cuộc cô còn muốn gì nữa?
Anh chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, cứ như vậy nhìm chằm chằm đôi mắt vẫn trầm tĩnh khó hiểu của cô.
“Nhược Tâm, rốt cuộc em muốn cái gì?” Anh dùng bàn tay to lớn của mình nâng mặt cô lên, rốt cuộc có chuyện gì khiến cô biến thành như vậy, khiến anh một cơ hội hiểu được cũng không có. Anh sợ anh không có thời gian, anh sợ anh chưa hiểu biết đủ thì cô đã đem chính mình biến thành điên rồi, nếu không cũng là tự tìm tới cái chết.
“Anh yên tâm, mạng em rất lớn, không dễ dàng chết như vậy.” Hạ Nhược Tâm lại cầm một ly lên, bên trong ly đều là rượu mạnh, mà cô uống xong đều cảm nhận được dạ dày mình bỏng rát.
Sở Luật tới lấy ly rượu trong tay cô, Hạ Nhược Tâm cũng không đoạt lại. Không có ly này thì có ly tiếp theo, anh có thể lấy một ly, lấy hai ly nhưng anh có thể lấy đi hết rượu của toàn thế giới sao?
Hạ Nhược Tâm đứng lên nhưng bị Sở Luật tóm tay lại, anh không dám dùng lực quá lớn, sợ mình không cẩn thận làm cô gãy xương.
“Đừng đi.” Giọng anh mang theo quá nhiều bất đắc dĩ cùng thống khổ. “Đừng đi, cũng đừng uống.”
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ châm chọc, không đi thì cô phải làm gì, chờ chết sao?
Cô muốn rút tay nhưng Sở Luật lại vội vàng nắm lấy.
Hạ Nhược Tâm hé miệng định nói, nhưng trong miệng đột nhiên có cảm giác chua nóng, rồi sau đó không có bất cứ điều gì báo trước cô bắt đầu nôn ra, Sở Luật đưa tay tới, trực tiếp dùng tay đỡ lấy tất cả những gì cô đang nôn.
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại thống khổ, nước đã theo khóe mắt lăn xuống, mà cô vẫn còn nôn, đến khi trong dạ dày nôn hết, ngay cả mật vàng cũng bị nôn ra.
Dạ dày cô co thắt đau đớn, ngay cả khóe mắt cũng vậy.
Sở Luật chờ cô nôn xong rồi mới đi toilet rửa tay sạch sẽ, rồi lấy một chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Anh không nói câu nào, chỉ cẩn thận lau mặt cho cô, lau tay cô, lại giúp cô thay một bộ quần áo mới, rồi anh mới xử lý cho mình.
Sau đó không lâu bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Anh mở cửa ra, bên ngoài là một người thanh niên trẻ, đây chính là bác sĩ tư của Sở Luật, học ở nước Anh về. Tên cũng rất đặc biệt, rất dễ nhớ, tên là Gia Hân Quả, là Đỗ Tĩnh Đường tìm tới, nhân phẩm cùng y thuật đều không tồi.
“Thế nào?” Sở Luật hỏi Gia Hân Quả.
Gia Hân Quả cầm ống nghe đã khám xong một lúc, lại đem ống nghe treo lên cổ mình, sau đó anh ngẩng mặt lên, cùng Sở Luật đi ra ngoài.
“Tinh thần không tốt lắm, thân thể rất kém, có thể nghỉ ngơi tốt là được. Nhưng dạ dày cô ấy không tốt, không thể cứ tiếp tục thường kỳ say rượu, sẽ rất dễ bị đau dạ dày, hơn nữa có thể còn nghiêm trọng hơn, khả năng bị xuất huyết dạ dày, khi đó bắt buộc sẽ phải phẫu thuật. Sở tiên sinh hẳn biết bệnh này yêu cầu nghỉ ngơi cho tốt, còn may hiện tại cô ấy không quá nhiêm trọng, về sau uống rượu ít đi, cơm cũng phải ăn đúng bữa, ăn thanh đạm bớt cay nóng thì sẽ không sao cả.”
Gia Hân Quả dùng kiến thức của mình để giải thích, đương nhiên còn có một chút kinh nghiệm của anh nữa.
“Sở tiên sinh, tôi cảm thấy tinh thần cô ấy còn nghiêm trọng hơn cả cơ thể, muốn hoàn toàn khỏe thì uống thuốc không là không đủ. Đây không phải chuyên môn của tôi, cho nên nếu được Sở tiên sinh tìm cho cô ấy một bác sĩ tâm lý.”
“Mặt khác, tôi sẽ cho cô ấy một ít thuốc ngủ để có thể nghỉ ngơi, có lẽ cần nghỉ mấy ngày.
“Phiền bác sĩ.” Sở Luật nhẹ nhàng thở ra một hơi. Gần đây anh thật sự bị tra tấn không nhẹ, như vậy cũng tốt, để cô ngủ ngon được mấy ngày.
Chỉ là, khi Gia Hân Quả kéo cánh tay dường như chỉ còn da bọc xương của Hạ Nhược Tâm, lòng Sở Luật vẫn rất đau, mạch máu cô nhìn rõ, từng gân xanh trên cánh tay cô nhìn rất rõ ràng.