Hắn hơi xoay người, nheo mắt lại nhìn theo hướng Hạ Nhược Tâm rời đi, trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt cô dường như có chút tối sầm đi.
Hạ Nhược Tâm thay áo quần xong, ngón ta cô vẫn còn đang run rẩy, cả thân thể cô cũng thế, cô đi ra ngoài, trái tim cô đập thình thịch khi thấy chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa.
Hắn muốn làm gì, rốt cuộc muốn làm gì? Cô rõ ràng cảm giác được, bên trong xe đang có ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn cô, so với bốn năm trước, càng khiến cho người ta không thể nào trốn tránh.
Cô cắn môi, đi ngang qua chiếc xe kia, không dừng lại nửa bước, cũng không quay đầu lại nhìn hắn. Giữa hai người hiện giờ giống như đang ở hai thế giới khác nhau, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn nữa, cô thực sự rất sợ, cực kì sợ phải trải qua tổn thương, đã một lần vạn kiếp bất phục, giờ còn phải thêm một lần nữa sao?
Trong lúc đó, bước chân của nàng hơi chậm lại, mắt chảy ra một dòng nước mặn chát, cô làm sao có thể quên được còn có Tiểu Vũ Điểm, cô có thể không cần con bé, nhưng con bé rất cần cô.
Cô quay người, chiếc xe đã biến mất tự bao giờ. Cô đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên đấy, không biết là muốn tránh mặt hay là rời đi.
Sở Luật đặt tay trên vô lăng, xe của hắn đang đỗ cách đó không xa, Hạ Nhược Tâm cũng không thể phát hiện, hắn kì thật cũng không rời đi, mà là đang lùi về xa, vẫn không buông tha cô, hắn cầm lấy một điếu thuốc, giữa làn khói mơ hồ, dường như suy nghĩ của hắn đang ba theo làn khói, đôi môi hắn nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng bí hiểm.
Hạ Nhược Tâm đi đến cửa ra vào nhà mình, vội vàng gõ cửa, liếc mắt nhìn thân hình nhỏ bé ấy, hai tay đang ôm lấy con búp bê của cô bé, nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nở nụ cười ngọt ngào.
– Mẹ…
Hạ Nhược Tâm bỗng cảm thấy mũi mình cay xót, thân thể ngồi xổm xuống, nhìn thấy con gái với đôi mắt đỏ hoe, cô bé đã khóc mất rồi, ta của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vỗ về con gái nhỏ.
– Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, cũng biết là mẹ đã trở về. – Tiểu Vũ Điểm nói rồi, chiếc miệng nhỏ nhắn lép nhép, sau đó liền leo lên cổ Hạ Nhược Tâm, nói:
– Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời không để mẹ phải lo lắng đâu ạ.
Hạ NHược Tâm bế con gái lên, thân thể cô khẽ lung lay, từ lúc nào, đến con gái cô còn không ôm lấy nổi.
– Mẹ… – Tiểu Vũ Điềm cố gắng ưỡn ngực lên, tựa như một đứa bé đã lớn mà nói:
– Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đã lớn rồi, có thể tự mình đi được.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, dù lớn lên, cô bé vẫn là Tiểu Vũ Điểm của mẹ nó, vẫn là tiểu thiên sứ của mẹ nó. Cô nhẹ nhàng ngắt lấy đôi má trắng nõn nhỏ nhắn của con gái.
Tiểu Vũ Điểm tựa đầu của mình trên bờ vai của mẹ, bàn tay nhỏ bé dùng sức ôm cổ của cô.
Đem con gái đặt lên giường xong, cô mới là bưng tới một chậu nước, chuẩn bị cho con gái rửa chân.
Tiểu Vũ Điểm co bàn chân nhỏ, sau đó lại ôm chặt con búp bê trong ngực.
– Tiểu Vũ Điểm, đưa chân ra nào. – Hạ nhược tâm ngồi ở trên giường, nói như ra lệnh, cô bé con vẫn tính khí như vậ, tuyệt không sửa đổi, vẫn là không để cho người khác đụng chân của mình.
– Mẹ, Tiểu Vũ điểm ngày hôm qua tắm rồi, hôm nay không tắm có được hay không ạ? – Cô bé núp ở góc giường, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Hạ nhược tâm đem chậu nước đặt ở một bên, sau đó một tay với lấy con gái ôm vào trong ngực của mình, mỗi một lần đều là như thế này, tính khí con gái cô thật sự so với cô còn cố chấp hơn, cái này giống như người nào kia chứ.