Đặt một cuốn sách trên đầu gối của đã trở thành chuyện không thể thiếu mỗi ngày của Lục Tiêu Họa, giống như lúc này, ánh sáng ấm áp dừng trên người cô, ngay cả sợi tóc cũng dường như bị nhuộm thành một ít màu vàng ấm áp. Cô lật qua một trang sách, ánh nắng len lỏi qua tán cây loan lổ chiếu xuống, vừa lúc ở trên cuốn sách của cô.
Lông mi cô hơi rũ xuống, lại tinh tế lật một tờ.
Nơi xa, hai người phụ nữ đi tới, vừa lúc ngồi trên một chiếc ghế cách Lục Tiêu Họa không xa.
“Hôm nay thế nào, còn có nơi nào khó chịu không?” Vệ Lan lo lắng hỏi Bạch Lạc Âm. “Tiểu Dật cũng thật là, sao lại có thể đi làm chuyện nguy hiểm này, lại còn mang theo con. May mắn lần này xảy ra chuyện không phải con, bằng không mẹ biết nói với cha con thế nào. Cha con đã không còn nữa, nếu con cũng vì Tiểu Dật xảy ra chuyện thì mẹ với Tiểu Dật phải làm sao bây giờ?” Vệ Lan nhớ tới Bạch Thần Phong, lúc ấy bà đi tuyệt tình như vậy nhưng vợ chồng cả đời còn có thể không có tình cảm sao?
“Dì, con không sao.” Bạch Lạc Âm nắm chặt tay Vệ Lan, an ủi bà. “Kỳ thật lúc đầu con cũng không quá khẳng định, sau con lại có cảm giác không đúng liền trộm đi kiểm tra, kết quả chính là… Chuyện này không thể trách Cao Dật được, đều là con không tốt.”
“Sao còn gọi là dì?” Vệ Lan than một tiếng, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn về tại chỗ. Cũng không biết đây có thể nói một câu duyên phận hay là số mệnh.
Bạch Lạc Âm nhẹ xoa bụng mình, nơi này vẫn rất bình thường nhưng lại đang có một sinh mệnh nhỏ bé. Sau đó cô ngước mặt lên, cười có chút ngại ngùng, mà khóe mắt cũng đã ươn ướt.
“Dì, con không có tư cách. Lúc trước con làm những chuyện kia, hiện tại nhớ tới con đều cảm thấy hổ thẹn không còn mặt mũi nhìn mọi người. Hiện tại mọi người không còn so đo hiềm khích trước đây, lại đối xử tốt với con như vậy, cho con ăn, cho con ở, lại còn giúp con làm tang cho ba, con thực sự cảm kích, thực cảm động, sẽ lại không có si tâm vọng tưởng gì.”
“Hơn nữa chuyện giữa Dật và Lục tiểu thư con cũng biết, con hiện tại chỉ nghĩ sinh bé ra khỏe mạnh…” Cô cúi đầu, giống như đang nghẹn ngào.
Vệ Lan nghe thấy cũng khó chịu theo.
“Đừng nói bậy.” Bà vỗ vỗ vai Bạch Lạc Âm an ủi. “Chuyện trước kia chúng ta không nhắc đến nữa, có ai là không phạm phải sai lầm. Còn Lục tiểu thư kia, cô ấy không hợp nhà chúng ta. Cửa nhà cô ấy quá cao, Cao Dật của chúng ta hiện tại chỉ là một bác sĩ bình thường, nó muốn sống như người bình thường, cũng muốn hàng ngày sống đơn giản, những điều này Lục tiểu thư không thể cho. Hơn nữa Lục tiểu thư kia cũng không biết sống chết như thế nào, nói không chừng người cũng không còn nữa. Hiện tại con đừng suy nghĩ nhiều, chú ý thân thể của mình, còn cả đứa bé trong bụng, mẹ sẽ không để chạu nội mình phải lưu lạc bên ngoài.”
Trong lòng Vệ Lan đã sớm quyết định, muốn Cao Dật và Bạch Lạc Âm rổ giá cạp lại, cho dù không có đứa nhỏ này thì bà đã hứa với Bạch Thần Phong trước khi ông chết, sao có thể nuốt lời. Hơn nữa hiện tại trong bụng Bạch Lạc Âm có con của Cao Dật, đây là huyết mạch của Bạch Thần Phong, cũng là cháu của bà.
Như vậy là tốt nhất, đúng vậy, như vậy mới là tốt nhất.
“Ngày mai mẹ sẽ bắt Tiểu Dật quay về, mỗi ngày nó đi tìm cô gái kia làm gì, không phải đều nói có người đi tìm rồi, sao nó lại còn muốn đi tìm? Cho dù là muốn tìm thì báo cho cảnh sát không được sao, một hai lại phải tự mình đi một lần, nếu vạn nhất nó xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ? Nó có còn muốn người mẹ này không, muốn đứa con trong bụng con không?” Không được, bà phải gọi cho con trai ngay, Lục Tiêu Họa kia thật sự sẽ hại chết con trai bà.
Không nên trách bà không thích Lục Tiêu Họa, chỉ bởi vì Lục Tiêu Họa xuất hiện không đúng lúc, khi cô xuất hiện thì đúng thời điểm Bạch Thần Phong qua đời, Vệ Lan cũng không phải người khắc nghiệt, chỉ là đem một số chuyện liên hệ với nhau bà vẫn cứ lo cho con trai mình.
Bà lấy điện thoại gọi cho Cao Dật, chỉ hy vọng điện thoại của con trai có tín hiêu, không biết đã vào trong núi hay chưa. Đến khi có tiếng chuông vang thật lâu, lại nghe tiếng bên kia nói chuyện lòng bà mới nhẹ nhõm được.
“Tiểu Dật, hiện tại con đang ở đâu?” Bà vội vàng hỏi, sợ là anh đã xuất phát.
“Con chuẩn bị xuất phát.” Cao Dật đã đặt một chân lên ô tô, kỳ thật anh đã chuẩn bị tốt nhất để lại vào núi. Ngô Sa vẫn luôn không liên hệ được, anh cũng không biết Lục Tiêu Họa có việc gì hay không cho nên anh không thể chờ, cũng không dám đội.
Vệ Lan đứng lên, nắm chặt điện thoại trong nay. “Con về ngay cho mẹ, Lạc Âm không thoải mái, con của con cũng không thoải mái, rốt cuộc ocn có biết thân phận hiện tại của mình là gì hay không? Nếu con vẫn muốn đi tìm cô gái kia thì được, con cũng đừng nhận người mẹ này.” Bà nhẫn tâm nói, bên kia Cao Dật còn chưa kịp nói gì bà đã ngắt cuộc gọi, sau đó đi tới đỡ Bạch Lạc Âm dậy.
“Lạc Âm, chúng ta về trước đi.”
“Vâng.” Bạch Lạc Âm cười cười với Vệ Lan. Đương nhiên những lời Vệ Lan vừa nói cô đã the thấy toàn bộ, có khi cuộc sống của phụ nữ bắt đầu từ khi có con, mẫu bằng tử quý* chính là như thế. (*: Mẹ vinh hiển nhờ con)
Hai người dần dần đi xa, mà bọn họ không biết ở cách họ không xa là một cô gái ngồi trên xe lăn đã nghe được toàn bộ câu chuyện.
Lục Tiêu Họa cầm lấy bình giữ ấm bên cạnh, một ngùm lại một ngụm uống nước trong bình, đến khi y tá tiến tới cô vẫn duy trì động tác như vậy.
“Lục tiểu thư, đã muốn về chưa?”
“Ừ, về đi.” Lục Tiêu Họa buông bình nước trong tay, lại gấp lại sách, sau đó đưa tay lên chắn ánh mặt trời trước mặt. Kỳ thật không chói mắt nhưng cô vẫn cứ có cảm giác đau, chỉ là không biết mắt đau hay là lòng đau.
Gió thổi tới lật từng trang sách trên đùi, chữ viết hình như nhòe, không biết bởi vì cách quá xa hay bởi vì mắt cô bắt đầu bị cận.
***
Y tá đỡ cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, lúc này Lục Tiêu Họa mơ màng sắp ngủ.
Đến khi cô mở hai mắt thì Sở Luật đã tới, anh mang theo cả laptop tới đây. Anh đang gõ gì đó, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, mọi thứ đều bắt đầu trầm tĩnh.
Lục Tiêu Họa ngồi dậy, cô không ngủ, đã tỉnh ngủ nhưng không muốn động.
“Em tỉnh rồi?” Sở Luật bỏ tai nghe xuống, sau đó gập lại máy tính rồi đi tới, anh đặt tay lên trán cô, thấy trán không nóng mới thở dài nhẹ nhõm.