Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 994: Sở phu nhân sẽ tỉnh nhanh thôi

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

 Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 994: Sở phu nhân sẽ tỉnh nhanh thôi

Hạ Nhược Tâm ôm trong tay tư liệu, không quay đầu lại rời đi.

Trong nháy mắt, Sở Luật thấy như hắn gặp được cái người đã biến mất nửa năm kia, cái người đã mang theo con gái hắn biến mất, hắn tìm không thấy, rốt cuộc hắn cũng không thể nào tìm được người phụ nữ đó.

Nàng giống bốn năm trước, như biến mất khỏi nhân gian.

Thậm chí, hắn có cảm giác tựa như, trên đời này, cơ bản là chưa từng có một người phụ nữ tên Hạ Nhược Tâm tồn tại.

Hạ Nhược Tâm thu dọn đồ đạc của mình gọn gàng xong,vừa chuẩn bị đi là lúc nhìn thấy bên kia trợ lý Tiểu Trần có vẻ không thoải mái, chị ta ôm bụng, trên đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Làm sao vậy, Hạ Nhược Tâm đi qua, đỡ trợ lý Tiểu Trần, làm sao mà lại đổ nhiều mồ hôi như thế.

“Không có việc gì,” Tiểu Trần ngồi xuống nói, “Có thể đến tháng, cho nên bụng đau,” mặt chị ta trắng bệch.

Chị ta lại đứng lên, tổng tài yêu cầu tôi đưa một phần tư liệu đi, tôi phải đi bây giờ, nếu không sẽ chậm, chị ta nói xong, đột nhiên, lại ôm bụng, cơ hồ muốn ngồi xổm trên mặt đất.

Đàn ông vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được đàn bà đau bụng kinh rốt cuộc có bao nhiêu đau, cũng như đàn bà chẳng thể thấu hết trứng đau phải diễn tả bằng cái từ nào.

“Như vậy đi…” Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, nàng lấy phần tài liệu từ trong ngực Tiểu Trần, “Tôi đưa đi giúp chị.”

“Nhưng, thế này thì xấu hổ lắm?” trợ lý Tiểu Trần đau đến cắn răng, bây giờ đừng nói đi đưa tài liệu, chỉ bước đi thôi chị ta cũng thấy khó khăn.

“Không có việc gì, tôi mang đi là được.”

Hạ Nhược Tâm đem tài liệu ôm vào người.

“Vậy cảm ơn cô,” Tiểu Trần trợ lý bò trên bàn, gương mặt dính xuống mặt bàn, chị ta đau muốn chết.

“Đúng rồi,” chị ta lại nâng mặt lên, còn có việc chưa nói.

“Nhà tổng tài ở…”

“Tôi biết rồi,” Hạ Nhược Tâm cởi áo khoác của mình, phủ lên người Tiểu Trần, “Tôi đi đưa tài liệu, vậy còn chị?”

“Tôi, không sao…” Tiểu Trần đau đến không muốn nói chuyện, “Lát nữa chồng tôi sẽ đến đón, tài liệu này làm phiền cô vậy.”

“Chị khách khí rồi, chuyện nhỏ không tốn sức gì,” Hạ Nhược Tâm nhìn lại cặp tài liệu, cũng bước ra, chuẩn bị đi Sở gia một lần.

Đúng vậy, Sở gia ở nơi nào, nàng không cần người khác nói, Sở gia nhà cũ, nhà mới, còn có cái khác phòng ở khác trước kia, nàng đều biết rành mạch.

Nàng vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, chính mình ngồi lên.

Sở Giang cùng Tống Uyển đã dọn về tòa nhà trước kia, họ ở chỗ này thời gian dài, cho dù thế nào, cuối cùng vẫn thích nơi này, con người tóm lại vẫn nhớ tình bạn cũ.

Nàng ấn chuông cửa, mở cửa đúng là bảo mẫu cũ của Sở gia.

Chào bà, tôi tìm Sở tiên sinh, nàng cầm lên trong tay văn kiện, tôi là trợ lý đặc biệt của ngài ấy, đến đây thay cho trợ lý kia đưa một phần tài liệu.

Bảo mẫu vừa thấy tập tài liệu, xác thật là của tập đoàn Sở Thị, tài liệu của tập đoàn Sở thị, đều có đánh dấu đặc biệt, không là người công ty thì không thể mang ra, cho nên, bà yên tâm để Hạ Nhược Tâm đem tiến vào.

“Sở tiên sinh đâu?” Hạ Nhược Tâm hỏi bảo mẫu, đi tới chỗ tủ giày, cởi ra giày cao gót của mình, đây là chỗ chuyên để giày cho khách, tự nàng đổi giày.

Bảo mẫu ngoài ý muốn, có cảm giác vị trợ lý nhỏ của Sở tiên sinh giống như rất là quen thuộc Sở gia, nhưng, bà nhớ, vị tiểu thư hẳn là lần đầu tiên mới đến Sở gia.

Hạ Nhược Tâm đổi dép xong, chờ bảo mẫu trả lời.

Nửa ngày sau, bảo mẫu mới phản ứng lại, “A, vị tiểu thư này, Sở tiên sinh cùng với tiểu thư nhỏ nhà ta, nàng đang chăm phu nhân.”

Phu nhân? Hạ Nhược Tâm ôm tập tài liệu chặt hơn ở trong ngực, môi đỏ khẽ động, có cảm giác trên môi chính mình vị ngọt, ngày mai giống như đã thay đổi.

Đến nỗi phu nhân, nàng cũng biết là ai?

Tống Uyển a.

Tự làm tự chịu, quả nhiên là báo ứng.

“Tôi đi vào trước,” Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái với bảo mẫu, rồi lên lầu, bảo mẫu vốn định nói muốn dẫn nàng đi, nhưng, giống như nàng cái gì cũng biết, không cần bà nhắc nhở.

Hạ Nhược Tâm lên lầu, đầu tiên là rẽ phải một chút, rồi rẽ trái, cuối cùng đi thẳng, liền thấy cửa phòng, một đứa bé gái đang ở nơi đó, cửa mở một cái khe hở nho nhỏ, đứa nhỏ kia đang đem đầu chính mình ghé sát vào.

Sở Tương a.

Hạ Nhược Tâm đối Sở Tương không có một chút cảm tình nào, cảm giác duy nhất chính là, trong bụng nó có một quả thận của con gái nàng, nàng đi qua, tay đặt ở trên cửa,

“Cốc cốc…”

Nàng gõ cửa, làm Sở Tương khiếp sợ, vội vàng chạy xuống lầu.

Cửa mở ra, Sở Luật đang đứng ở cửa, hắn vốn dĩ cao, mà Hạ Nhược Tâm không mang giày cao gót, lại càng lùn.

Sở Luật bớt thời giờ một chút để so chiều cao hai người.

Chiều cao rất giống.

Hạ Nhược Tâm đôi mắt lóe một chút, cái này, hắn cũng chú ý tới, nàng lấy tư liệu trong tay tiến lên.

“Tổng tài, tôi thay Tiểu Trần đưa tài liệu lại đây, thân thể chị ấy không thoải mái.”

Sở Luật lấy tài liệu, xem qua một chút, đúng là khẩn cấp, buổi sáng ngày mai hắn có một hội nghị, mà phần văn kiện này đối với hắn mà nói, rất quan trọng.

“Cảm ơn,” khó được Sở đại tổng tài nói lời cảm tạ với nhân viên.

“Đây là việc nhân viên nên làm,” Hạ Nhược Tâm công thức hoá trả lời, tầm mắt nàng cũng xuyên qua Sở Luật, nhìn đến nữ nhân nằm ở trên giường, là Tống Uyển, đương nhiên còn có Hạ Dĩ Hiên.

Hạ Dĩ Hiên lúc này đang giúp Tống Uyển mát xa cơ bắp trên thân thể, Hạ Nhược Tâm thật không hiểu được, cô ta như thế nào mà có thể thản nhiên đối mặt một người chính mình thiếu một chút nữa đã giết như thế.

Lúc tầm mắt nàng quay về tới người Sở Luật, nàng chợt rõ ràng, thật ra không phải bởi vì Hạ Dĩ Hiên là người tốt, hay cô ta áy náy, mà là bởi vì Sở Luật, gần quan được ban lộc, không thể không nói, Hạ Dĩ Hiên so với Lý Mạn Ni thông minh hơn nhiều, biết cách chọn người ở bên Sở Luật để xuống tay.

Hạ Dĩ Hiên mới vừa mặt nâng lên, là lúc đối diện với hai mắt Hạ Nhược Tâm, nàng ta lập tức giống như là bị chó cắn mông.

“Sao cô lại tới đây?”

“Tôi đến giúp đưa văn kiện cho tổng tài của chúng ta,” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, nàng vươn cánh tay mình.

“Hạ tiểu thư chẳng những có gia thế tốt, diện mạo tốt, mà còn chăm sóc người cũng là chăm sóc khá tốt, Hạ tiểu thư chăm sóc như thế này, chắc là nhanh thôi, Sở phu nhân có thể tỉnh.”

Hạ Dĩ Hiên sắc mặt biến đổi, một câu sắp tỉnh kia, làm lòng cô ta không lý do nhảy loạn một hồi, không thể, không thể tỉnh, Tống Uyển nhất định là sẽ không tỉnh, nếu tỉnh thì đã tỉnh sớm.

Hạ Nhược Tâm lui một bước ra, sau đó mặt cứng nhắc nói với Sở Luật.

“Tổng tài, nếu không có việc gì, tôi xin trở về luôn.”

Sở Luật vẫn dựa vào cạnh cửa, trầm tĩnh không nói.

Chọn tập
Bình luận
× sticky