Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 505: Có thể tha thứ không?

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Mễ Đông Phong tùy tiện ngồi trên mặt đất, một tay đếm tiền, vẻ mặt tham lam, hắn nheo hai mắt lại, cười giống như một sói lang.

“Lần sau cho tôi nhiều một chút, bằng không tôi cũng không biết được cái miệng này khi nào sẽ đi nói ra.”

Lý Mạn Ni nắm chặt tay bên người, cái gì cũng không muốn nói.

Bốn phía bốc mùi rác rưởi nhịn không được che miệng mình, ngại người ghê tởm cùng nơi này nữa.

Sau đó không lâu, cô nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cái loại đau đớn này làm cho cô càng thêm oán càng thêm hận, nhưng hận ai, hận người đã chiếm đoạt mình Mễ Đông Phong, hay người đàn bà mãi không chết kia lại quay trở về, thật muốn phá hoại cuộc sống của Hạ Nhược Tâm.

Cô dựa vào một bên nôn ra, lúc này cảm thấy mình thật bất lực, chịu ủy khuất chỉ muốn khóc.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Có người tốt đi tới, lo lắng hỏi Lý Mạn Ni.

“Cách xa tôi một chút!” Lý Mạn Ni quay đầu, quát người kia một tiếng, lòng người thật khiếp sợ, người nọ phiết miệng, thật là có lòng tốt còn không được báo đáp, chó cắn chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết tấm lòng người tốt.

Lý Mạn Ni nhắm mắt lại, dùng sức thở hắt ra, lấy hộp phấn bên trong ra dặm lên mặt, cảm thấy sắc mặt không quá khó coi mới cầm lấy túi, cao ngạo ngửa đầu bước đi.

Về tới nhà, cô như bị rút cạn sức lực, ngồi ở trên sô pha cũng không nhúc nhích.

Đột nhiên di động vang lên làm cô khiếp sợ, từ trong túi lấy ra theo bản năng muốn quăng điện thoại ra ngoài, cô sợ là người đàn ông kia, cô sợ là Mễ Đông Phong.

Mà âm thanh di động như quỷ khóc sói gào, một tay khác cào sô pha, tựa như một con mèo điên, cô cào sô pha cũng như cào trái tim mình.

Cô gắt gao nắm di động trong tay gần như muốn bóp nát cục kim loại này.

Đến khi di động vang lên lần thứ ba, cô mới buông lỏng tay ra, đôi mắt gắt gao nóng lên, đừng là hắn, đừng là hắn, ngàn vạn lần đừng là hắn, người đàn ông kia là ác ma, cô đời này đáng sợ nhất là gặp phải ác ma.

Mặt trên di động thỉnh thoảng lóe lên, nhìn cái tên trên màn hình cũng là lúc cô thở phào nhẹ nhõm, không phải, không phải hắn, thật sự không phải hắn.

Cô đưa di động lên tai, cảm giác âm thanh đều bay nhảy.

“Mẹ, làm sao vậy?”

Bên kia bà Lý nói có chút không kiên nhẫn: “Mạn Ni, vừa rồi con làm gì vậy, sao lâu như vậy không nghe điện thoại?”

“Vừa nãy con bận.” Lý Mạn Ni sờ ngực, trái tim vẫn bất an nhảy lên, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, những áp lực nặng nề trong lòng cũng tiêu tán được một chút.

Di động bên kia, bà Lý âm thanh như sét đánh trực tiếp nói: “Mạn Ni, cuối tuần con cùng Sở Luật đến đây, chị dâu tương lai muốn tới nhà dùng cơm.”

“Con biết rồi ạ.” Lý Mạn Ni ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại không muốn đi, cô biết rõ mẹ có ý gì, mỗi một lần anh trai mang bạn gái về nhà đều gọi vợ chồng cô qua chính là muốn khoe khoang nhà gái bọn họ vượt trội như thế nào, con rể Sở Luật có lợi thế như vậy, tuy rằng nói ở trên thương trường Lý gia cũng coi như công ty nổi danh nhưng sánh với tập đoàn Sở Thị lại khác biệt hoàn toàn, con gái được gả cho gia cảnh tốt như vậy, thân là con thứ hai Lý Mạn Ni sao có thể tìm điều kiện kém người phụ nữ khác.

Anh trai cô Lý Mạn Hiên không biết đã thay bao nhiêu bạn gái, mỗi một lần mẹ đối với nhà gái đều moi ra từng loại khuyết điểm, đây là mẹ cô cô lại không thể nói gì, chính vì vậy mà nhà bọn họ càng ngày càng đi xuống, sợ là đều muốn đắc tội hết với đối tác làm ăn.

Hiện tại bởi vì có Sở Luật cho nên những người khác đối với nhà bọn họ đều châm trước không động thủ, chỉ sợ vạn nhất có một ngày Sở Luật không che chở cho cô nữa phải làm sao bây giờ, nghĩ tới đây cô đã bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thời gian buổi tối, Lý Mạn Ni theo thói quen mang một ly cà phê đến thư phòng Sở Luật, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Luật, em vào được không?”

“Vào đi” Bên trong Sở Luật đáp một câu, âm thanh lạnh băng khiến cho Lý Mạn Ni không khỏi rùng mình.

Cô đẩy cửa ra đi vào, ngón tay Sở Luật vẫn gõ trên bàn phím, hình như gần đây anh đánh máy tính thời gian cũng dài hơn, đến đây Lý Mạn Ni không khỏi có chút hồ nghi, lại cũng không nghĩ nhiều đem cà phê đặt trên bàn sau đó đứng qua một bên.

“Sao vậy, còn có việc?” Sở Luật vẫn không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi một câu, cũng biết Lý Mạn Ni chưa rời đi.

Trái tim Lý Mạn Ni co rút đau đớn, từ khi nào mà anh đối với cô lại lãnh đạm như vậy, bởi vì anh biết những việc lúc trước cô đối với Hạ Nhược Tâm nên đối với cô thất vọng rồi, vẫn là thương tiếc cho Hạ Nhược Tâm nên bây giờ anh cũng tuyệt vọng sao?

Mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh đối với cô đã không còn như ban đầu.

Cô cười thảm, oán ai, có thể oán được ai.

“Luật, mẹ em nói chúng ta cuối tuần tới nhà ăn cơm.” cô nhẹ nhàng động môi đỏ, lời nói mang theo thỉnh cầu.

“Anh biết rồi.” Giọng nói Sở Luật vẫn nhàn nhạt, mà anh vẫn luôn đem sự chú ý đặt trên máy tính, Lý Mạn Ni sắc mặt trắng nhợt, cô cắn môi mình nhịn xuống cảm xúc muốn đập nát cái máy tính kia.

Tay cô đặt bên cạnh người nắm rồi buông, buông rồi lại nắm, cuối cùng cũng xoay người đi khỏi nơi này, mà cô cũng biết lúc này Sở Luật trên màn hình máy tính hơi rời tầm mắt, vẫn luôn con ngươi trầm thâm, híp lại một chút.

“Ầm” một tiếng, cửa đóng, anh lại một lần nữa chuyển tầm mắt qua máy tính.

Dùng tốc độ cực nhanh đánh lên, bên trong thư phòng tràn ngập âm thanh đánh chữ, tiết tấu của bàn phím hoàn toàn thanh thúy.

Nếu Có Trời Nắng: “Cô cho rằng một người đàn ông làm chuyện sai lầm, hiện giờ đã biết hối lỗi rồi, vậy có thể được người khác tha thứ không?”

Hạ Nhược Tâm từ tập tranh nâng lên mắt, lấy con chuột click mở tin nhắn.

Hạ Mộc: “Đây là chủ đề lần sau của chúng ta sao?”

Bên kia nửa ngày mới phản hồi tin lại.

Nếu Có Trời Nắng: “Cứ xem như là thế đi, cô cho rằng như thế nào?”

Hạ Mộc: “Muốn xem như làm cái gì, có người có thể, có người không thể tha thứ.”

Nếu Có Trời Nắng: “Vậy còn cô?”

Hạ Mộc: “Tôi sẽ không.”

Cô nghĩ cũng chưa hẳn muốn đánh ra những chữ này, nhưng cô sẽ không tha thứ bởi vì có một người đàn ông từng đối với cô như vậy, bất luận là ai đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được, dùng loại thủ đoạn như vậy, đem một người phụ nữ bức đến nỗi tuyệt vọng, anh ta dựa vào cái gì để được cô tha thứ. Cái loại đàn ông này căn bản là không đáng tha thứ.

Nếu Có Trời Nắng: “Cô hận anh ta?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky