Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, tay ôm chặt lấy búp bê, nhưng chưa được bao lâu cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, là tiếng của Tần Tuyết Quyên:
“Tiểu thư, cô có ngủ không?”
“Không.” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, chỉnh một chút quần áo của mình: “Dì Tần, dì cứ vào đi.”
Tần Tuyết Quyên đến gần, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào.
Thôi, cứ nói đi.
“Tiểu thư, có Hạ phu nhân đến, bà hỏi cô, có muốn ra ngoài nói chuyện một chút không?”
Thẩm Ý Quân đến, Hạ Nhược Tâm biết bà đến để làm gì, nghe tên cái tên này lòng cô bình lặng chẳng có một tia cảm giác nào. Có nên gặp hay không…
Cô kéo chăn ra, lấy một cái áo khoác, khoác lên.
“Được, cháu đi gặp bà ấy.”
Thẩm Ý Quân ngồi một mình trong phòng khách rất lớn của nhà họ Lục, có chút sốt ruột, bà sợ Lục Tiêu Họa không chịu gặp, cũng sợ nhận được tin tức không tốt về con gái.
Đến tận lúc có tiếng bước chân truyền đến tai, bà mới ngẩng mặt lên.
Hình ảnh mông lung, gầy yếu của cô đến gần, bà bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác này giống như thể Tâm Tâm của bà ở đây.
Tâm Tâm… môi bà run rẩy chua xót. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đối diện lại có cảm giác mất mát, thất vọng.
Đây không phải là Nhược Tâm của bà.
“Hạ phu nhân, mời ngồi.”
Hạ Nhược Tâm quấn chặt thêm một chút chiếc áo khoác trên người rồi ngồi xuống, hàng mi dài hơi khép xuống, lộ ra ánh sáng mơ hồ đạm bạc không hề gợn chút sóng, cũng không có chút động đậy nào.
Thẩm Ý Quân ngồi xuống, ngón tay đặt trên đầu gối của bà hơi run rẩy.
“Lục tiểu thư, hôm nay tôi tới, là muốn hỏi một chút về việc của Nhược Tâm, tôi muốn hỏi nó bây giờ ở đâu, có khỏe không?”
Hạ Nhược Tâm cười xa xăm, bây giờ cô có thể là cho Thẩm Ý Quân đau đớn, hối hận thêm một chút, nhưng cô lại nhìn thấy bên thái dương của Thẩm Ý Quân có nhiều sợi tóc bạc, mặt cũng đã đầy những dấu vết tuổi già, bất giác cô từ bỏ ý định.
Cô nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi: “Cô ấy bây giờ rất tốt, nhưng không muốn để ai biết chỗ mình đang ở, cô ấy được một người đàn ông cứu đi, giúp cô ấy chữa lành chân, chữa trị gương mặt, giờ cô ấy là một người hoàn toàn khác, xinh đẹp hơn nhiều so với trước, đời sống cũng tốt hơn, người kia đối với cô ấy cực tốt, không còn dính dáng tí gì đến thân phận của Sở Luật chính là điều kiện tốt để cô ấy sống hạnh phúc. Bây giờ cô ấy có chồng, có con gái yên ổn sống qua ngày, nên Hạ phu nhân cũng không cần phải đến quấy rầy cuộc sống của cô ấy.”
“Tôi hiểu.” Thẩm Ý Quân vừa nghe đến câu cô rất tốt, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, còn tốt, còn tốt thế thì ổn rồi.
Bà cũng biết chính mình không còn đủ tư cách để đứa con gái này tha thứ, bà chỉ cần biết con mình chưa mất, có cuộc sống yên ổn, như vậy bà cũng yên tâm, cũng yên tâm.
Thẩm Ý Quân đi rồi nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi không động đậy, cô co hai chân lên mặt ghế sô pha, sau đó vòng tay ôm gối, cứ ngồi yên lặng như vậy.
“Thế nào, bà ấy đi rồi à?” Lục Cẩm Vinh từ bên trong đi ra, ngồi xuống, vươn tay ôm vòng lấy bả vai cô. “Ngoan, không sao rồi. Em có một ông anh trai mạng mẽ như này cơ mà.”
Hạ Nhược Tâm dựa đầu mình vào trên người Lục Cẩm Vinh. “Anh, anh nói xem em làm có đúng không? Em vẫn muốn trả thù bà ấy, trả thù bà ấy từ nhỏ chẳng bao giờ quan tâm đến em, trả thù bà ấy cướp đi bùa hộ mệnh của em, trả thù bà ấy vào lúc em với Tiểu Vũ Điểm cùng đường mà bà ấy ngoảnh mặt, nhưng bây giờ tóc bà ấy bạc trắng rồi, em cũng chẳng biết trả thù vì cái gì nữa.”
“Anh biết.” Lục Cẩm Vinh vỗ vỗ bả vai cô.
“Cha mẹ chẳng bao giờ thiếu nợ con gái, ngược lại là con gái thiếu nợ bọn họ quá nhiều, đời trước của em coi như bà ấy có công nuôi dưỡng, dù sao bà ấy cũng là mẹ đẻ của em, giờ em không làm khó bà ấy về sau này có khi em lại sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của em ngày hôm nay.
“Cảm ơn anh, anh trai.” Hạ Nhược Tâm từ nhỏ mong muốn có anh trai, anh trai có thể bảo vệ cô, có thể yêu thương chiều chuộng cô, nhưng số mệnh lại chỉ cho cô một cô em gái, bắt cô phải che chở, phải hết lần này đến lần sau gánh tội thay, phải cung phụng hết mình.
“Em là em gái của anh.” Lục Cẩm Vinh cười nhẹ, cảm giác trên vai mình gánh nặng thêm một chút, bởi vì anh có một cô em gái.
Bên ngoài gió mùa đã về, lại một vòng tuần hoàn thời gian qua đi.
Dùng thời gian hoa nở cũng giống như qua lần sinh mệnh luân hồi.
Sở Giang đẩy cửa tiến vào, ông đi tới bên người Tống Uyển ngồi xuống, kéo tay bà, theo thói quen thói mát xa cánh tay, mặc dù gia đình có chăm sóc tỉ mỉ đến đâu thì gần đây cơ bắp Tổng Uyển cũng bắt đầu teo lại. Bác sĩ nói, đây là chuyện sớm hay muộn, bình thường chỉ một tháng người bệnh đã xuất hiện triệu chứng này, vì Tổng Uyển được chăm sóc cực tốt nên đến hơn nửa năm mới xuất hiện triệu chứng này, nhưng ông vẫn lo lắng, ông vẫn đau lòng.
“Uyển Uyển à…” Ông nắm chặt tay Tống Uyển: “Trước giờ tôi với bà đều nói là bà nhất định sẽ đi trước tôi, nhưng tôi luôn muốn là tôi đi trước bà một bước, dù cho tôi đã biến thành nắm tro thì bà vẫn nhất định phải còn sống.”
Sở Giang nói, giọng nói càng nghẹn ngào: “Bà nói xem, bố con tôi phải làm sao bây giờ, bà xem bà phải làm thế nào mới tốt đây?”
“Bà kiêu hãnh, bà thích đẹp mà bây giờ bà già rồi, mỗi ngày đều phải nằm đây không nhúc nhích, bị người ta nhìn toàn thân, bà khó chịu lắm phải không?”
Ông vươn tay đặt trên mặt Tống Uyển: “Nhiều lúc tôi cũng nghĩ muốn tiễn bà đi cho đỡ khổ, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, không cần biết bây giờ bà có ý thức hay không nhưng ít nhất là bà còn sống.”
“Cho nên đừng trách tôi, Uyển Uyển.” Sở Giang áp tay của Tống Uyển trên mặt mình. Ông hối hận, lúc ấy bà làm sai cái gì, bà chịu trách nhiệm chẳng lẽ ông không có trách nhiệm gì trong đó hay sao?
Nếu lúc đấy ông quan tâm bà một chút thì chắc không xuất hiện nhiều chuyện đến như vậy.
Hai người là vợ chồng cả đời, cái gì nói là đồng cam cộng khổ, hóa ra cuối cùng ông giống như những người khác chỉ biết chỉ trích bà, giận bà mà không biết thật ra bà không phải người xấu, trong lòng bà chắc chẳng dễ chịu chút nào đi.
Đột nhiên, ông có cảm giác, ngón tay Tống Uyển hình như hơi giật giật, tâm tình ông bỗng kích động, bàng hoàng cả lên.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển, có phải là bà tỉnh lại hay không?”
Nhưng Tống Uyển vẫn nhắm mắt, cơ bản là không có biểu hiện gì tỉnh lại, bà nằm ngửa an tĩnh, hô hấp vô cùng mỏng manh, không có tư tưởng cũng không có ý thức gì.
Sở Giang úp mặt vào lòng bàn tay, người đàn ông đã đi qua tuổi trung niên bây giờ lại khóc không thành tiếng.