Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1055: Chân tướng

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Phu nhân, bà kêu tôi ạ?”

Tống Uyển ghét bỏ chỉ chữ Phúc thật lớn trên tường: “Đem bỏ cái này vứt đi càng xa càng tốt cho tôi.”

“Vứt đi?” Người hầu mở to hai mắt ra nhìn, bà có nghe lầm không. Phu nhân nói là vứt đi, là vứt đi đó, cái này có thể vứt đi không, nếu vứt đi lúc đó phu nhân mới tới thì phải giải thích thế nào?

“Phu nhân, không phải tiên sinh muốn kết hôn sao?” Người hậu cẩn thận hỏi.

“Kết hôn?” Tống Uyển đã đi tới vươn tay đem toàn bộ đồ vật trên bàn gạt xuống mặt đất. “Còn kết hôn cái gì, không có hôn lễ.”

Người hầu bị dọa không dám nói lời nào, bà vội vàng gọi những người khác đem những đồ vật trong phòng tân hôn, toàn bộ đều theo ý tứ của Tống Uyển đem vứt đi.

***

Lúc sắp đến hôn lễ Tống Uyển mới đến.

“Sao bây giờ mới tới?” Sở Giang nhíu một chút mi. “Có phải bà lại không thoải mái ở đâu?”

“Không có.” Tống Uyển nắm tay ông, lúc này điều ông quan tâm cũng chỉ là thân thể của bà chứ không phải trách nhiệm, vậy mà trước kia bà lại làm những chuyện ngu xuẩn đó, thậm chí còn chịu sự uy hiếp như vậy, bà thật sự hổ thẹn.

“Thật xin lỗi.” Giọng bà nghèn nghẹn, chịu đựng những cái đó khiến bà khóc không thành tiếng.

“Đừng nói xin lỗi, chúng ta là người một nhà.” Sở Giang nắm chặt tay bà. “Chỉ hy vọng lúc này A Luật có thể hạnh phúc là chúng ta có thể an tâm.”

Tống Uyển cười, chỉ là ý cười của bà có chút thê lương. Hạnh phúc, sao có thể hạnh phúc.

Nhạc hôn lễ vang lên, nam thanh nữ tú đứng hai bên thỉnh thoảng rải hoa hồng. Cô dâu Hạ Dĩ Hiên hôm nay thật sự kiều mỹ, hai chân cô đạp trên mặt đất, ngay mỗi bước chân cô đi cũng mang theo một ít hương hoa hồng nhàn nhạt.

“Em chẳng thấy cảm giác gì.” Đỗ Tĩnh Đường kéo nơ của mình một chút, nơ thắt quá chặt khiến không thể thở.

“Anh, anh có thể không cần kết hôn, em nghĩ sẽ giới thiệu cho anh vài người bạn, mọi người đều nói có nhiều bạn thì không cần cưới vợ cũng được.”

“Em không cưới, em gả là được.*” (Ông bà vẫn nói cưới vợ gả chồng, chắc các bạn hiểu:3)

Sở Luật nhàn nhạt khiến anh nghẹn họng.

Đỗ Tĩnh Đường: “…”

Có thể không nói trực tiếp như vậy không?

Nhạc hôn lễ vẫn vang lên, tầm mắt Sở Luật vẫn luôn rất bình tĩnh, anh nhàn nhạt nhìn hướng cô dâu đi đến, trong lòng không có bất cứ chút gợn sóng nào. Lần đầu anh kết hôn là anh trả thù, lần thứ hai anh kết hôn anh tự cho là yêu, lần thứ ba anh cảm giác mình là một con vịt bị săn đuổi, chẳng lẽ về sau phải làm một con vịt cho một ả đàn bà đè sao?

Lúc Hạ Minh Chính cầm tay con gái chuẩn chị tiến lên lễ đài, đột nhiên âm nhạc ngừng hẳn, chiếc TV cực lớn ở trên tường đột nhiên sáng ngời, trên đó không phải là video ảnh cưới của cô dâu chú rể mà là một video. Trong video đúng là Hạ Dĩ Hiên, đúng thật là cô, video rất rõ, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, còn một người khác không thấy rõ khuôn mặt chỉ nghe được âm thanh.

Lúc này, có người tiến vào, cũng không biết nói gì đó với khách khứa, mời mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại Sở Gia, Đỗ gia cùng một ít bạn tốt thân cận. Những người tới xem đám cưới cũng bị chặn ở bên ngoài.

Cửa đại sảnh đóng lại, bên trong đều yên tĩnh, chỉ có TV trên tường thỉnh thoảng trền đến âm thanh hai người phụ nữ nói chuyện.

Bắt đầu khiến da đầu mọi người tê dại.

“Tôi muốn biết, có phải mọi chuyện đều là kế hoạch của cô?”

“Đúng thật là con lợi dụng mẹ, hết thảy đều là kế hoạch của con, có điều trong lòng mẹ cũng có quỷ chứ ai mà làm được? Việc mất đứa trẻ đem tìm nó về là được rồi, lấy tài lực vật lực của tập đoàn Sở Thị tìm một đứa trẻ không phải quá đơn giản sao.”

“Cho nên cô liền đem mọi thứ đẩy lên người Hạ Nhược Tâm?”

“Cô đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển lấy tôi làm kẻ chết thay, cô suýt chút nữa đã giết tôi cũng lấy Hạ Nhược Tâm làm kẻ chết thay.”

“Không phải mẹ vẫn sống tốt sao? Con đã hầu hạ mẹ hơn nửa năm, mỗi ngày đều dọn phân với nước tiểu của mẹ. Thật đúng là ghê tởm.”

Mọi người đều thấy kinh hoảng, cũng không ai dám tin tưởng.

Tống Uyển quay sang Sở Giang gật đầu một cái.

“Thật xin lỗi…”

Sở Giang nắm chặt tay vợ, đem tay bà đặt lên đùi mình.

Trước nay Tống Uyển đều không giống như hôm nay, khổ sở như vậy, áy náy như vậy. Bà thừa nhận bà sai rồi, bà nguyện ý đem mọi chuyện mình đã làm sai nói ra tại đây rõ như ban ngày.

Có lẽ những người khác không hiểu quá rõ, nhưng với người của Sở gia lại rất rõ ràng. Từng câu từng chữ hai người nói chuyện, gân xanh trên trán Sở Luật cũng nhảy theo, anh quay sang nhìn Tống Uyển.

Tống Uyển gật đầu với anh, sau đó bà xoay mặt đi, hối hận không tha cho bản thân mình.

Đỗ Tĩnh Đường lấy tay bụm miệng mình lại, sau đó nhìn về hướng Hạ Dĩ Hiên.

Là cô ta giết cô của anh, còn giết, còn giết…

Chị Nhược Tâm.

“Không, không phải…”

Lúc này Hạ Dĩ Hiên mới phản ứng được, cô bị vạch trần mọi chuyện, chuẩn bị nghênh đón chỉ trích từ mọi người.

Sở Luật lạnh lẽo như ác ủy, Tống Uyển thống khoái, Sở Giang căm phẫn, còn Hạ Minh Chinh vẻ mặt không thể tin được.

‘Bốp’ một tiếng, Hạ Minh Chính tát vào mặt con gái mình. Trước kia ông cho rằng cô chỉ có chút nghịch dại, thậm chí chuyện Hạ Nhược Tâm ông cũng cố gắng giấu giếm giúp cô, nhưng cô còn làm cái gì, còn làm cái gì ông không biết.

Vậy mà cô suýt chút nữa giết Tống Uyển, như vậy còn chưa tính, thậm chí còn hạ thuốc ngủ khiến Tống Uyển hôn mê. Sao ông lại có đứa con gái như vậy, sao ông lại có một đứa con gái là tội phạm, ngay cả một người thực vật cũng không tha.

“Ba…” Hạ Dĩ Hiên muốn giữ chặt tay áo Hạ Minh Chính nhưng ông lại nâng tay lên tát vào mặt cô, một cái tát này khiến đầu cô ong ong.

“Anh Luật…” Cô nhìn về hướng Sở Luật, đôi môi run rẩy nhưng một tiếng cũng không dám nói.

Sở Luật đã đi tới, từng bước lại gần cô.

“Là cô suýt chút nữa giết mẹ tôi?” Anh lạnh nhạt hỏi, không có bất cứ cảm xúc nào bị lộ ra ngoài nhưng thân thể Hạ Dĩ Hiên không ngừng run rẩy kịch liệt.

“Không phải, em không có…” Hạ Dĩ Hiên lắc đầu. “Em không cố ý, em thật sự không cố ý.”

“Cô cho mẹ tôi uống thuốc ngủ?” Anh lại hỏi, mà hiện tại anh mới nhớ trong nhà còn giữ những lọ thuốc đó. Một túi thuốc rất lớn, một lọ một đã khiến người đàn ông trẻ tuổi có thể ngủ nguyên một ngày một đêm, vậy mà cô ta chuẩn bị cho mẹ anh một túi lớn, có phải chuẩn bị khiến cả nhà bọn họ đều chết không đau, sau đó cô ta sẽ đàng hoàng chiếm cứ toàn bộ tập đoàn Sở Thị?

“Không, em không…”

Chọn tập
Bình luận