Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1042: Không dám nói

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Sở Giang dời tay mình đi, ánh mắt nhìn xa xa có chút hơi rũ xuống.

“Sao vậy?” Tống Uyển kêu Sở Tương chơi một mình, bà nắm chặt tay của chồng: “Ông không vui vẻ sao?”

“Tôi chỉ nhớ Tiểu Vũ Điểm, đã hơn một năm nay tôi không được gặp cháu rồi, Nhược Tâm đã mang con bé đi hơn một năm.” Ông nắm chặt tay Tống Uyển: “Uyển Uyển, bà đừng trách A Luật, không phải nó không muốn báo thù cho bà, chỉ là nếu Nhược Tâm có chuyện gì thì cháu gái bé bỏng của chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi biết hiện tại bà không thích Tiểu Vũ Điểm nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột của chúng ta, chuyện này trước sau đều là Sở gia chúng ta đuối lý với hai mẹ con nó, cho nên bà đừng tức giận được không?”

Tống Uyển cúi đầu, hai tay bà nắm chặt lấy nhau, thần sắc của bà có chút phức tạp.

Bàn tay đang nắm chặt của bà nổi gân xanh, cánh tay vốn đã gầy yếu dường như lại cảm giác rất dễ dàng bị bẻ gẫy.

Hạ Dĩ Hiên dừng xe ở cửa Sở gia, cô đã rất nhiều lần đến công ty Sở Luật nhưng luôn không thấy người ở công ty, cũng không biết rốt cuộc Sở Luật đã đi nơi nào. Điện thoại tới Sở gia không được, cô không chờ kịp liền tới nơi này trông chờ vào may mắn, kết quả cô vừa tiến lại gần liền phát hiện đang có rất nhiều người ra vào Sở gia giống như đang dọn đồ đạc. Cô vội vàng xuống xe, kéo một người làm hỏi:

“Các ngươi đang làm gì vậy? Chuyển nhà sao?”

Người làm này tất nhiên nhận ra Hạ Dĩ Hiên, rốt cuộc đây chính là bà chủ tương lai, nếu thật sự không nhận ra được thì liền có thể cút khỏi nơi này, vì vậy vội vàng trả lời: “Hai cha con Sở tiên sinh đều ở bên trong, phu nhân nhà ta đã tỉnh rồi.”

“Ngươi nói gì?” Thân thể Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cứng đờ, một dự cảm rất không tốt khiến trái tim cô tê rần, tay chân cũng nháy mắt lạnh băng.

“Ai tỉnh? Là ai tỉnh?”

“Chính là phu nhân ạ?” Người làm bị gương mặt dữ tợn của Hạ Dĩ Hiên dọa cho phát sợ, âm thanh cũng ríu lại. “Phu nhân đã tỉnh mấy ngày rồi, hôm nay mới vừa về nhà, quản gia kêu thay đổi đồ đạc trong nhà một chút, nói là đuổi đi chút đen đủi.”

Những câu sau Hạ Dĩ Hiên đều không nghe rõ, cô chỉ nghe rõ có một câu kia.

Phu nhân tỉnh, phu nhân tỉnh.

Tống Uyển, tỉnh?

Sắc mặt cô trắng bệch, tay chân cũng tê dại đi, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng co lại. Cô vội vàng lên xe lái như điên về Hạ gia.

Hạ Minh Chính căn bản không ở nhà, ông hẳn đi tìm Thẩm Ý Quân rồi. Mỗi ngày ông đều đi theo Thẩm Ý Quân cho dù Thẩm Y Quân không để ý tới ông, bản thân Hạ Minh Chính thấy chột dạ cũng chỉ có thể chịu đựng sự lạnh nhạt của bà, chỉ mong có thể mang được tâm của vợ mình về, dùng chính nửa đời sau của ông chuộc tội cho hai cha con họ.

Hạ Dĩ Hiên vội vã lên lầu, sau đó lấy ra một cái túi da, đem hộ chiếu, chứng minh thư, thẻ ngân hàng cùng một ít tiền mặt nhét vào bên trong. Cô lại mở tủ quần áo liến vơ một đống nhét vào trong túi, ngay cả gấp quần áo lại cũng không kịp.

Cô dùng sức đè lên túi da, trên mặt tràn đầy mồ hôi.

Cô không thể tiếp tục ở đây, nhất định cô không được ở đây, Tống Uyển tỉnh nhất định Sở Luật sẽ biết là do cô làm, nhất định anh sẽ giết cô.

Cái túi quá đầy quần áo sống chết đều không kéo khóa tại được, cô đứng lên đè lên đồ trong túi,’phịch’ một tiếng, khóa túi không kéo được mà ngược lại bị bung ra, quần áo từ bên trong đều rơi ra ngoài.

Lúc này Hạ Dĩ Hiên giống như không còn sức lực, ngã ngồi ở trên mặt đất.

Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ? Tay cô bấu vào chân mình, dường như sắp cào từ chân một vệt máu dài.

“Hạ Dĩ Hiên, bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh.” Cô lấy tay vỗ vào mặt mình.

Đúng vậy, phải bình tĩnh.

Cô đứng lên, lấy một cái gối ôm vào lòng rồi ngồi trên mặt đất.

Tống Uyển đã tỉnh vài ngày, nếu bà ấy muốn nói đã sớm nói, Sở Luật cũng sớm tới đây tìm cô mới đúng, sẽ không chờ tới bây giờ, như vậy thì cô cũng không có khả năng vẫn còn sống lúc này.

Tống Uyển sẽ không nói, bà cũng không dám nói. Đừng quên đứa bé kia chính tay Tống Uyển làm mất, nếu Tống Uyển nói thì bà ta cũng sẽ phải trốn đi.

Đầu tiên là làm mất cháu, sau lại giết Hạ Nhược Tâm.

Hai người bọn họ đều không phải người tốt, đương nhiên không có ai vô tội. Bà ta sẽ không dám, đúng vậy, không dám.

Lại đứng lên, Hạ Dĩ Hiên lấy chân đá vào túi da trên mặt đất: “Thật vô dụng, tốn nhiều tiền mua như vậy mà một chút tác dụng cũng không có.”

Cô đi vào bên trong toilet sửa sang lại tóc tai của mình, trang điểm lại thêm một chút rồi lái xe tới Sở gia. Trong ngoài Sở gia đều đang rất vội vàng, cô đỗ xe lại rồi đi theo mọi người vào nhà.

“Em đến rồi?” Sở Luật vừa thấy Hạ Dĩ Hiên, đôi mắt đen cũng mị lên, chẳng lẽ anh nghĩ sai rồi.

“Đúng vậy.” Hạ Dĩ Hiên vội vàng đi tới ôm cánh tay của Sở Luật, sau đó môi nhỏ khẽ dẩu lên có chút oán trách không vui.

“Anh Luật, dì đã tỉnh mà anh không cho em biết? Em có thật nhiều điều muốn nói với dì?”

“Phải không?” Sở Luật âm thành đánh giá Hạ Dĩ Hiên, cặp mắt kia giống như radar quét Hạ Dĩ Hiên từ trong ra ngoài sạch sẽ.

“Đương nhiên.” Hạ Dĩ Hiên tuy rằng nôn nóng trong lòng nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Cô buông cánh tay Sở Luật, cũng không dám đứng đây cho anh dò xét bởi vì cô thật sự sợ không giấu được anh.

“Em đi thăm dì,” Cô đi lên lầu, không để Sở Luật thấy sự bối rối của mình.

Rồi sau đó cô kéo một người làm, hỏi:

“Hiện tại phu nhân ở đâu?”

“Vẫn chỗ cũ, không thay đổi.” Người làm chỉ vầ phía trước. “Nơi đó đã dọn dẹp sạch sẽ, phu nhân đang nghỉ ngơi.”

“Sở tiên sinh và Sở Tương đâu?” Hạ Dĩ Hiên lại hỏi, hy vọng hai chướng ngại kia đều không có ở đó.

“Tiên sinh đưa tiểu thư đi học, có lẽ lát nữa mới trở về.” Người làm đem những gì mình biết đều nói cho Hạ Dĩ Hiên, xong rồi mới vội vàng đi làm việc tiếp, đương nhiên cũng không để ý chút gì.

Thật tốt, Hạ Dĩ Hiên khẽ nhếch môi lên đi về phòng Tống Uyển đang nghỉ ngơi.

Cô mở cửa ra, Tống Uyển vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt bà đã tốt lên không ít, hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Cô biết bà già đáng chết này không thể giữ lại, đây là một quả bom hẹn giờ bên cạnh cô, lúc ấy như thế nào mà cô không một dao đâm chết bà ta luôn để hiện tại bà ta lại có thể gây hại cho cô?

Cô đi tới, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tống Uyển lúc này đang ngủ.

Chọn tập
Bình luận