Cô muốn chú Đông Phương và chú họ của mình yêu nhau như vậy, bọn họ yêu nhau rất thuần túy, có thể liều lĩnh, có thể không để ý đến thế tục. Đúng, chú ấy là đàn ông, thế nhưng, tình yêu giữa bọn họ không sai, có thể thế nhân không chấp nhận nhưng mà từ trước đến nay họn họ đều không hề từ bỏ.
Bọn họ rất yêu đối phương, rất yêu rất yêu.
Cô cũng muốn tình cảm giữa dì Thẩm và chú Ba, xem như là chìm nổi mười mấy năm, trải qua sinh tử, đến chết không rời.
Vậy cũng là rất yêu rất yêu.
Cô cũng muốn trân trọng cha Mạc Mính, vẫn bảo vệ, không oán không hối hận, cô nghĩ đó cũng là rất yêu rất yêu.
Yêu là cái gì?
Giải thích theo nghệ thuật, quan trọng nhất là tình cảm.
Giải thích theo kiểu máu chó chính là dối trá.
Yêu là duyên phận, yêu là cảm động, yêu là quen thuộc, yêu là khoan dung, yêu là tin tưởng, yêu là thông cảm, yêu là hứa hẹn cả đời. Yêu là cảm giác không thể nào miêu tả được, yêu là đắng cay ngọt bùi, không thiếu gì cả, có thể đây là cuộc sống.
Nhìn Đông Phương Bất Bại liền biết giới tính không phải là vấn đề, nhìn Thần Điêu hiệp lữ thì biết luân lý không phải vấn đề, hóa ra ái tình là như vậy, chết hay sống đều không phải vấn đề. Nhớ tới Ghost mới chính thức hiểu được, nhìn kim cương phát hiện hóa ra vật chủng cũng không phải vấn đề.
Còn yêu thương của cô ở đâu, cô cầm giá vẽ bước đi chậm rãi, cô tự hỏi mình, cô yêu Lâm Thanh sao?
Đáp án là, có nhận thức được hay không mà thôi.
Cô rất rõ ràng, đó là động lòng, cách chữ yêu rất xa.
Cô cũng rất rõ ràng, thật ra cô còn rất nhỏ, cũng có thể không hiểu được cái gì là yêu.
Cho đến một ngày, một người thanh niên có đôi mắt màu xanh lam mê hoặc lòng người, đặt một búp bê trước mặt cô.
Khi đó cô bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.
Đôi mắt của người thanh niên này có màu xanh như màu da trời, đôi mắt xanh mê người như nước biển. Bên dưới một khoảng trời, hữu tình hữu vũ.
Dường như là nhớ lại một ngày kia, mưa rơi lác đác…
Em tên Tiểu Vũ Điểm, anh tên gì..
Anh tên Quân Dịch.
Nếu như em nghĩ, anh có thể giúp em, chỉ là phải nhớ kỹ, sau này em là của anh. Đứa bé đẹp trai nói với bé gái ôm búp bê, còn bé gái lại dùng sức gật đầu, một ngày kia Tiểu Vũ đã biến thành Đại Vũ…
Lúc Tiểu Vũ bị đánh thức, giống như đã trải qua một vòng Luân Hồi, vòng Luân Hồi của sự sống còn, Luân Hồi hồi ức.
Hóa ra đây là một nửa trí nhớ huyền ảo mà cô mất đi, hóa ra, nửa năm nay không chỉ có cha, còn có anh trai kia.
“Tỉnh rồi sao?” Sở Luật vừa thấy con gái tỉnh, vội vã nắm chặt tay con gái: “Nói cho cha biết, con có khỏe không, có đau không?”
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, thấy mình nằm trên giường bệnh, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, còn bụng thì lại truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ. Ừ, là đau.
Là đau đớn thật sự.
“Bảo Bảo, chúng ta thay thận.” Sở Luật vân vê tay nhỏ của con gái: “Giải phẫu rất thành công, quả thận con mất đi, rốt cuộc cũng trở về rồi.”
“Trở về ạ?” Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng giật giật ngón tay của mình, cho dù chỉ là động tác như thế cũng khiến cô đau đớn.
“Là quả thận của Sở Tương sao?”
“Không phải.” Sở Luật lắc đầu: “Đây là của con, con đã mang theo nó từ khi được sinh ra, cha mẹ đưa cho con, nó là của con, không phải của người khác. Nó sẽ không bài xích con, cũng sẽ không làm thương tổn đến con.”
“Vậy còn Sở Tương thì sao?” Tiểu Vũ Điểm muốn hỏi, nhưng mà cô quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Bụng vẫn còn đau nhức mơ hồ, cô có thể chịu được. Vì cha, vì mẹ, cũng vì… Bản thân cô.
Sở Tương thức giấc còn sớm hơn cả Tiểu Vũ.
Bỗng nhiên cô ta mở hai mắt ra, bụng đau đớn, làm cho cô ta phải ngừng lại việc khóc lớn.
“Thận của tôi, thận của tôi đâu…”
“Thận của cô vẫn còn đây, vị tiểu thư này, cô đã thay thận.” Một hộ sĩ cười nói: “Giải phẫu rất thành công, là thận của một phạm nhân tử hình, mới hai mươi tuổi.”
Sở Tương vô lực buông xuống tay, cô ta mở to mắt, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Thận của phạm nhân tử hình, vậy quả thận vốn thuộc về cô ta đâu, quả thận của cô ta đâu rồi?
“Ha ha, ha…” Bỗng nhiên cô ta cười, thế là động đến vết thương của mình, khiến cho cô ta đau đớn toàn thân co giật một hồi, bây giờ bên cạnh cô ta lại không có một người.
Người Sở gia không có một người yêu thích cô ta, không có một người xem cô ta là người nhà. Cô ta chỉ có thể không ngừng khóc, vậy mà phòng bệnh vẫn không có người nào, mãi đến tận lúc hộ sĩ đến, cô ta đã đau đến hôn mê bất tỉnh, sau đó tiến vào phòng giải phẫu, miễn cưỡng khâu lại mấy mũi.
Quá tốt rồi, Cao Dật thả bảng báo cáo kiểm tra xuống, hoàn toàn không bài xích, sau này chăm sóc tốt sẽ như là người bình thường. Cô có thể khiêu vũ, có thể vẽ, hơn nữa, hiện tại dường như quả thận bị hỏng của Tiểu Vũ Điểm, tựa hồ cũng đang khôi phục công năng, nói không chắc, sau này hai quả thận của cô đều có thể dùng.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Sở Luật, viền mắt Sở Luật cũng hơi đỏ.
“Ừm, không sao rồi.”
“Đúng, không sao rồi.” Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy Sở Luật, lâu như vậy, rốt cục có thể không còn bất kỳ áp lực gì, không cần bận tâm khóc thành tiếng, Bảo Bảo của cô khỏe rồi, không sao rồi.
Sau này con bé cũng sẽ không còn sinh thêm chuyện, đúng không?
Mà lúc này trong phòng bệnh, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy búp bê bên cạnh mình, cô sờ sờ đầu búp bê, tia sáng ấm áp rơi lên quanh người cô. Tuy rằng vết thương vẫn rất đau, thế nhưng cô lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không cần trải qua ngày tháng phải lọc máu. Hơn nữa chú Cao Dật đã nói, đó vốn là của cô cho nên sẽ không có phản ứng bài xích cô. Hơn nữa, một quả thận khác của cô cũng đnag chậm rãi hồi phục công năng, còn có thể khôi phục đến đâu, có phải là sau này giống như người bình thường không, hiện tại chưa có ai biết, còn cần phải chờ đợi, cũng cần chúc mừng.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người thanh niên đi vào, Tiểu Vũ Điểm sửng sốt, sau đó ôm búp bê vào trong lòng.
“Ngày hôm nay cảm thấy thế nào?” Quân Dịch cúi người xuống, đưa tay đặt trên trán Tiểu Vũ Điểm, ừm, không tệ, không quá nóng, không nóng thì tốt, không có bị sốt.
Tiểu Vũ mỉm cười với anh, sau đó gật gù: “Em rất khỏe.” Trong lòng cô cũng hơi có chút rung động xa lạ, chưa từng có, không phải thong thả, cũng không phải động lòng, mà là rung động.
Cô nghĩ, cô sẽ khỏe lên rất nhanh.
Đúng vậy, cô thật sự khỏe lên rất nhanh, như là quả thận cô đã làm mất đi, đã tìm trở lại được. Đang bắt đầu phát huy sứ mệnh muộn mười mấy năm, vả lại cũng khiến quả thận xấu khôi phục từng chút từng chút.
Hơn nữa, thật sự không có phản ứng bài xích, không hề có một chút nào, bởi vì đó vốn là của cô, vốn là thứ thuộc về cô mà.
Phải, cô sờ sờ tóc của mình, bởi vì quá khó nhìn, hơn nữa còn bị Sở Tương cắt xén như chó gặm, cuối cùng không còn cách nào khác cô phải nhờ mẹ cạo hết, làm như vậy tóc mới có thể mọc ra chỉnh tề. Hơn nữa còn đội tóc giả, cũng không ai thấy được thật ra cô là một người trọc đầu.
– —
Còn mấy chương cuối, hôm nay mình đăng hết luôn nha <3.