Lúc bóng đêm tiến đến, một buổi tối này, nhất định sẽ mang lấy một con đường lãng mạn như mộng ảo, đến ánh trăng hôm nay, đều vô cùng tốt, sáng lạ thường, ánh trăng màu bạc chiếu xuống đất, sinh ra một loại dịu dàng không cách nào nói rõ.
Sở Luật dừng xe lại, nhìn người phụ nữ từ cửa đi ra, như là ánh trăng, như nước, yên tĩnh, dịu dàng, mái tóc đen thật dài tùy ý xõa ở trên vai, trang điểm nhẹ, trên mặt còn có chút không biết làm sao.
Một nam một nữ.
Yên lặng ngóng nhìn.
Im lặng, dường như qua trăm năm, người bọn họ muốn là lẫn nhau.
Sở Luật đi xuống xe, dựa lưng vào thân xe, nhìn người phụ nữ đi về phía anh, anh không khỏi rang hai cánh tay của mình ra, người phụ nữ nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt khi chạm vào anh, cặp mắt sáng ngời thoáng chốc tràn ra từng tầng gơn sóng, có chút sương mù tỏa ra.
Cô nhanh chóng chạy về phía anh, mà người đàn ông cũng đồng thời duỗi tay của mình.
Vòng cổ, ôm nhau, hôn
Tất cả đều đẹp như vậy.
“A Luật…” cô ngẩng mặt từ trong ngực anh lên, ngượng ngùng hạnh phúc như thế, trong cặp mắt có yêu thương không chút che giấu.
Cô yêu anh, thật sự vô cùng yêu.
Khi ánh mắt của bọn họ đối diện lần nữa, cái người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, bị một đôi mắt tràn đầy yêu thương in dấu tiến vào đáy lòng của anh, cuối cùng bỏ không được.
“Cô nhóc ngoan: ” Sở Luật hôn thật sâu lên môi của cô, anh thích cô gọi tên của anh, như thế không dấu tình yêu với anh, mà anh thậm chí cũng không có phát hiện, lúc này mình bị mê hồn, còn có say mê.
Đây là một buổi tối cực kỳ tươi đẹp, bọn họ đã quên mất tất cả quá khứ, chỉ còn yêu nhau, tiếp nhận tất cả những gì họ có.
Mà khi cửa xe mở ra, giống như tất cả ma chú đều được mở, Hạ Nhược Tâm ngọt ngào tựa ở trên vai Sở Luật, hai tay ôm thật chặt cánh tay của anh, anh biết không? Anh chính là tất cả của cô.
Mà ánh mắt Sở Luật bình tĩnh, so với đêm sắc hơn, còn tối rất nhiều, Anh chỉ phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm ngồi bên cạnh mình, màu trắng tinh khiết như thế, quả nhiên là rất thích hợp với cô, nếu như nhiễm máu, lần đầu tiên anh không tiếp tục nghĩ tiếp.
Hạ Nhược Tâm có chút bất an ngồi ở trước gương, mặc cho một người đàn ông to vẽ trên mặt, cô nhắm cặp mắt của mình lại, hai tay nắm chặt quần áo trên người mình.
“Tốt, đại công cáo thành.” Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng, đánh một cái búng tay.
“Quả thật là một khối ngọc thô: ” Anh ta hết sức hài lòng tác phẩm của mình.
Xoay người, anh ta giờ ngón cái với Sở Luật, anh là từ đâu tìm được một người phụ nữ như vậy, thật sự trang điểm rất đẹp.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, mở hai mắt ra, không dám tin nhìn mình trong gương, cô gái kia thật sự là cô sao? Rõ ràng gương mặt cô nhìn hai mươi mấy năm, làm sao lại biến xinh đẹp như thế, không chân thật như thế.
Một gương mặt được trang điểm, để cho màu da như hoa đào của cô vô cùng phấn nộn, tóc thật dài tỉ mỉ cuộn trên đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, còn có cái cổ thon dài, lộ xương quai xanh xinh đẹp, càng khiến người ta cảm thấy gợi cảm.
Sở Luật đến gần, ánh mắt chiếm hữu giống như in giấu.