Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 825:  Tôi với Hương Hương dọn ra ngoài ở

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Thật ngoan.” Cô xoa xoa khuôn mặt của con gái. Hạ Nhược Tâm lại đút cháo cho con gái ăn. Ăn ngon sẽ nhanh khỏe mạnh, cũng không còn đau.

Lúc này Sở Tương đang tức giận, muốn ông, muốn ba, nó rất đau.

Tống Uyển không còn cách nào đành gọi cho Sở Giang.

“Sở Giang, ông nhanh tới đây. Các người đều mặc kệ Hương Hương phải không? Nếu thật sự như vậy tôi sẽ cùng Hương Hương dọn ra ngoài ở.”

Sở Giang nghe Tống Uyển cảnh báo cùng uy hiếp, ông đặt điện thoại lên bàn, đi tới phòng bệnh của Sở Tương.

Ánh mắt ông luôn hướng nhìn bụng của Sở Tương, ông muốn biết quả thận của cháu gái mình có tốt không, có đang hoạt động không. Xem ra, bộ dáng này của Sở Tương có thể ăn uống được rồi thì có lẽ quả thận kia đã hoạt động được.

“Ông đang xem cái gì?” Tống Uyển đặt bát trong tay lên bàn rồi tiến đến, tò mò hỏi, chẳng lẽ trong bụng Hương Hương có gì sao.

“Không có gì.” Sở Giang hơi nhếch mép nhàn nhạt nói. “Tôi chỉ muốn biết thận của cháu gái tôi có hoạt động không.”

Mà một câu này của ông đã thành công ngăn miệng của Tống Uyển. Chỉ cần nhắc tới quả thận này thì dù Tống Uyển có nhiều câu oán hận cũng chỉ có thể ngậm miệng lại. Không phải bà không muốn đi thăm Tiểu Vũ Điểm mà là bà đi thế nào được.

Mọi chuyện đều do chính bà tạo thành, chính là do bà vô tâm, thật là vô tâm.

Sở Giang ngồi ở một bên nhìn Tống Uyển cho Sở Tương ăn. Sở Tương rất kén ăn, chọn cái này chọn cái kia, hơn nữa lại sợ đau, miệng vết thương lại toạc vài lần, ngay cả bác sĩ cũng muốn buộc nó chặt lại. Đâu giống cháu gái nhỏ bé đáng thương của công, trên bụng cũng bị một vết rạch, cũng rất đau nhưng cháu biết chịu đựng, cũng rất nghe lời mẹ nói. Mẹ nói không cử động liền không cử động, mẹ nói phải đi liền đi, cho dù đau phát khóc bé cũng luôn nghe theo lời mẹ nói.

Tống Uyển bị ánh mắt của ông nhìn thật không được tự nhiên, liền hướng về phía ông nói lẫy. “Ông còn không đi đi.”

Sở Giang đúng lên, thật đúng là đi ra ngoài.

“Ông đi đâu?” Tống Uyển thật muốn ném cái bát trong tay vào ông.

Sở Giang quay đầu lại. “Không phải bà muốn tôi đi sao?”

“Tôi nói ông đi ông liền đi?”

“Bà bảo tôi đi, tôi không đi thì làm cái gì?”

“Vậy ông đi đi.” Tống Uyển chỉ tay ra cửa. “Ông đi, ông cứ đi đi.”

Sở Giang bước chân, thật không khách khí đi ra ngoài. Ông muốn gặp cháu gái mình, cháu gái của ông sẽ cười, sẽ an ủi người khác, thật tri kỷ, so với ở chỗ này bị bà vợ già mắng mỏ thì tốt hơn nhiều.

Tống Uyển tức giận khóc lớn, tới lúc này bà vẫn không biết mình làm sai cái gì. Con người đôi khi chính là như thế, chui vào một đám tơ vò chính mình tạo ra, muốn đi ra thật sự rất khó.

Sở Tương cũng nhận ra điều gì đó, lần này đau cũng không dám khóc lóc náo loạn.

Nó sờ bụng mình, nó cũng không biết nhiều lắm nhưng nó lờ mờ hiểu được trong bụng mình có thứ gì đó của em gái. Nói như vậy nó không phải giống với em gái sao, trong bụng đều có thứ gì đó, cũng là con của ba.

Tới thật lâu sau nó mới biết được, cái thứ kia gọi là thận, một người cả đời chỉ có hai quả thận, là trời xui đất khiến thế nào bà lại đem thận của em gái cho nó, cũng vì viên thận này mà nó sống được, nếu không thì nó cũng không thể tưởng tượng sẽ thành ra như thế nào.

Sở Giang vào bên trong phòng bệnh của Tiểu Vũ Điểm. Lúc này Đỗ Tĩnh Đường đang chơi với cháu, rất khó tưởng tượng lúc này một lớn một nhỏ rất hợp ý có thể cùng nhau chơi búp bê. Đỗ Tĩnh Đường đổi kiểu tóc cho búp bê, một lát lại thay quần áo cho búp bê, anh chơi rất hứng thú chứ chưa cần nói tới Tiểu Vũ Điểm.

“Đẹp hay không đẹp?” Đỗ Tĩnh Đường đưa búp bê anh đã trang điểm tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm.

“Đẹp.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, vốn muốn cười nhưng bé vội vàng không cười nữa. Mẹ nói không được cười lớn, nếu không bụng sẽ lại đau.

“Tiểu Vũ Điểm.” Sở Giang đi tới gọi cháu gái.

Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra, hào hứng muốn được ông ôm. Nhưng Sở Giang không dám ôm bé, không ai dám, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, chuyện này không phải một sớm một chiều sẽ hồi phục, nếu miệng vết thương bị nứt ra rồi thì thật khó có thể tưởng tượng sẽ lại như thế nào.

Sở Giang đi tới xoa xoa đầu cháu gái. “Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi yên, chờ khỏe rồi ông đưa cháu đi xem cá khổng lồ được không?”

“Dạ.” Tiểu Vũ đồng ý, bé thu tay lại, bởi vì có búp bê chơi nên cũng không để ý lắm chuyện ông có ôm bé hay không.

“Sao cháu lại ở đây một mình, anh cháu đâu?” Sở Giang hỏi Đỗ Tĩnh Đường.

“À, dượng nói bọn họ ạ?” Đỗ Tĩnh Đường vẫn thuận tay bện tóc cho búp bê, đầu cũng không ngẩng lên, hiện giờ rất chăm chú vào mái tóc của búp bê. “Anh họ đến công ty, có không ít việc bị tồn lại, làm xong anh sẽ tới đây luôn, chị Nhược Tâm có chút chuyện cần phải xử lý, cũng sẽ nhanh quay lại, bởi vì tiểu công chúa quan trọng với họ hơn nhiều so với chúng ta.” Anh nói. Anh đưa tay chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đang cười tít mắt, còn lộ ra cả một hàm răng trắng, thật sự bé đang rất vui vẻ.

Sở Giang thấy cháu mình vui vẻ chơi như vậy ông cũng thấy vui lây, nhưng nhìn khuôn mặt thơ ngây này trong lòng ông càng thêm khó chịu. Đứa nhỏ này sao lại đầu thai đến Sở gia bọn họ. Không gặp bệnh này thì gặp tai kia, rốt cuộc khi nào mới có thể bình yên.

Ông thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Trời u ám giống như đè trước ngực ông một đạo tối tăm, đã ở đó rất lâu không tan biến.

***

“Dì, Tiểu Vũ Điểm đâu?” Quả Nhi kéo tay áo Hạ Nhược Tâm hỏi. Bé ngẩng khuôn mặt lên, bé vẫn là có đôi tay rất lớn, cái đầu nhỏ, thiếu một chân, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả việc được bước đi cũng rất xa vời.

Hạ Nhược Tâm ngồi xuống chỉnh lại tóc cho Quả Nhi, cô cười cũng mang theo một ít nhợt nhạt bên trong.

“Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, em phải chữa bệnh cho nên không tới chơi với Quả Nhi được. Quả Nhi nhớ, nhất định phải nhớ,” cô tiến đến ôm thân mình nho nhỏ của Quả Nhi vào lòng mình, “không phải thứ gì cũng có thể mọc ra được, cho nên về sau mặc kệ ai muốn thứ gì trên người Quả Nhi đều không được cho, nhớ không?”

Quả Nhi lắc đầu, bé không rõ, nhưng cũng rất mau bé nghĩ ra được.

“Dì, giống như bà kia nói sao, bà muốn lấy đi một thứ của Quả Nhi, sau đó cho anh rất nhiều tiền. Thứ bà lấy đi không mọc ra được sao?”

“Đúng vậy, không mọc lại được.” Lại một lần Hạ Nhược Tâm thất vọng với Tống Uyển. Bà ấy như thế nào lại có thể đi lừa một đứa trẻ như vậy, lừa một đứa trẻ vô tội. Bà ấy thật sự nhẫn tâm như vậy sao.

Chọn tập
Bình luận