Vợ trước? Sắc mặt Sở Luật lại là trở nên lạnh, môi mỏng mím chặt kín không kẽ hở. Lý Mạn Ni từ trong bóng tối đi ra, trong tay cô còn đang nắm chặt cánh tay Tiểu Vũ Điểm, tóc Tiểu Vũ Điểm đã rối loạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn in dấu ngón tay rõ ràng, đôi mắt bé đỏ hồng, lúc này lại dũng cảm cắn môi không khóc.
Bé hít mũi, mẹ đã nói, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé rất dũng cảm, vì vậy bé không khóc, tuyệt đối không khóc, chỉ là sau khi bé nhìn thấy Sở Luật, nước mắt lại rơi xuống dưới đất cực nhanh, bé không khóc, nhưng mà bé rất muốn khóc, bé nhớ mẹ, nhớ bố, bé cũng đau.
Miệng đứa bé mấp máy một chút, không biết con đang nói gì. Sở Luật vừa thấy bộ dáng con gái chật vật đau lòng muốn chết, anh ngẩng đầu, anh mắt tối tăm đâm thẳng về phía Lý Mạn Ni.
“Lý Mạn Ni, cô có chuyện gì có thể hướng về phía tôi, ra tay đối với một đứa bé ba tuổi, cô còn có lương tri không?”
Lý Mạn Ni cười cảm giác ngực mình cũng đau nhức: “Lương tri? Sở Luật, bất luận kẻ nào cũng có thể nói hai chữ như vậy, nhưng chỉ có anh là không thể, tôi nói rồi tôi có được tất cả đều là học anh. Tôi làm những việc này không kịp bằng một phần mười anh.”
“Dựa vào cái gì mà đứa nhỏ này là con gái anh, dựa vào cái gì mà con đàn bà kia sinh con mang họ Sở mà con của tôi chỉ có thể là con hoang?” Ngón tay Lý Mạn Ni dùng lực, thậm chí như muốn bóp nát cánh tay Tiểu Vũ Điểm.
“Bởi vì Tiểu Vũ Điểm sở dĩ mang họ Sở, mà con của cô, họ gì, chính cô còn không biết sao?” Sở Luật nhẫn nại sự xúc động muốn ra tay, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đang ở trong tay bọn họ, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể. Anh đang tính toán làm thế nào mới cứu được con ra, chỉ là trong lúc tính toán tất cả những gì có thể làm cho đứa nhỏ hoàn toàn bị phủ định.
Anh có thể đảm bảo nháy mắt liền có thể chế ngụ được hai người kia nhưng không cách nào đảm bảo hai người kia sẽ làm chuyện gì đối với Tiểu Vũ Điểm?
Cho nên, anh sợ ném chuột vỡ đồ.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, gắt gao cắn môi, bé không thể khóc, không thể khóc, không thể ở trước mặt người phụ nữ xấu xa khóc, chỉ là bé thật sự đau quá.
Vì đau nên nước mắt bé không ngừng rơi tí tách trên mặt đất, thanh âm nho nhỏ cứng nhắc, Sở Luật nghe vào chỉ hận không thể đem Lý Mạn Ni băm vằm thành trăm mảnh.
Nhưng lúc này anh thậm chí không cảm cử động, anh sợ cái tay kia của Lý Mạn Ni sẽ dùng sức siết chặt làm con gái anh đau. Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa trẻ, bé cái gì cũng không hiểu, tại sao lại để đứa bé ba tuổi chứng kiến những tranh đấu âm mưu giữa người lớn.
Người đàn ông kia chỉ khoanh tay trước ngực cười lạnh: “Con của cô ta đương nhiên họ Mễ, cùng họ tao, mà thuốc bốn năm qua mày uống cũng là tao đưa cho cô ta.” Anh đột nhiên mở miệng, cuối cùng cũng làm Lý Mạn Ni hơi thả lỏng cánh tay Tiểu Vũ Điểm, nhưng một tay khác lại ghì trên cổ Tiểu Vũ Điểm, xúc động muốn bóp chết đứa nhỏ này.
“Chúng ta đã gặp nhau?” Sở Luật thấy con gái không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại quay sang hỏi người đàn ông căn bản không có chút ấn tượng nào, rõ ràng không có ấn tượng, nhưng anh cảm giác được người đàn ông này đối với anh ý hận sâu đậm. Anh cũng rất căm thù cho nên anh cũng không xa lạ.
“Sở tổng thật đúng là người hay quên nha, sao mày lại không nhớ có một thương nghiệp Phong Hùng bốn năm trước bị mày sáp nhập, không phải sao? Tao đã từng đi cầu xin mày cho chúng tao một con đường sống, nhưng mày coi tao như chó, căn bản không cho tao một con đường sống.”
Người đàn ông nói, tựa hồ đang nhớ tới điều gì, vẻ mặt của anh ta bắt đầu cuồng loạn vô cùng, loại cùng cực hận ý khiến anh ta muốn đốt cháy tất cả.
“Mày thu mua công ty của tao, hại tao không một xu dính túi, bà xã của tao lúc ấy đang mang thai ba tháng, nhưng bởi vì tao cái gì cũng không có vì vậy cô ấy đi bệnh viện phá bỏ đứa bé hoàn toàn làm hại tao mất con trai. Vì vậy, Sở Luật, tất cả là do mày làm hại, tao muốn mày bị đoạn tử tuyệt tôn, tao tới tìm Lý Mạn Ni, bốn năm giăng lưới, quả nhiên mày cuối cùng lại thua trong tay một con đàn bà.”
“Mà tao còn ở trên người bà xã của mày khiến cô ta mang nòi giống của tao, cho dù mày và cô ta có lên giường bao nhiêu lần cũng không thể làm cô ta có con. Bởi vì, mày đã bị vô sinh, Sở Luật, tao tặng cho mày món quà không tồi chứ, mày thích không?”
“Là anh?” Sở Luật nheo hai mắt, trong trí nhớ của anh có một nhà họ Mễ như vậy.
“Là tao, như thế nào, nhớ ra rồi? Tao là Mễ Đông Phong.” Mễ Đông Phong cười cực lạnh: “Hôm nay tao muốn đòi lại mọi thứ tao đã mất, tao mất đi bao nhiêu thì Sở Luật mày phải mất đi bấy nhiêu, tao mất vợ con của tao, cho nên tao cũng phải kéo mày theo cùng. Còn có, Sở tổng…” Mễ Đông Phong vô tình cười lạnh, toàn thân có khoái cảm trả thù: “Tao biết những chuyện trước kia mày làm, cho nên khỏi cần đem tâm tư của mày đặt ở trên người tao, không tuyệt đối nắm chắc tao cũng không dám mời Sở tổng đến đây, cho nên mày biết điều một chút, nếu không muốn con gái mày bị thiểu cánh tay gãy cái chân, xương cốt của nó cũng không rắn bằng mày.”
Mắt Sở Luật lạnh lùng nhìn Mễ Đông Phong điên cuồng: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cho dù lúc ấy tôi không thu mua thương nghiệp Phong Hùng của các người thì Phong Hùng của anh cũng sẽ phá sản, mà tôi chỉ đi trước một bước mà thôi, lúc ấy thật ra bên trong Phong Hùng đã bị đào trống rỗng. Dù cho không có bất luận kẻ nào thu mua, hiện tại cũng không có khả năng có bốn chữ Thương nghiệp Phong Hùng này.”
“Không có khả năng!” Giọng nói Mễ Đông Phong đột nhiên cuồng loạn: “Tao đã nghĩ ra biện pháp, chỉ cần cho tao mấy ngày ta có thể vay phía ngân hàng, thương nghiệp Phong Hùng của tao sẽ không bị phá sản, bà xã của tao cũng sẽ không rời xa tao, con tao cũng sẽ không chết, không bởi vì mày, Sở Luật, nếu không có mày, bây giờ tao rất tốt đẹp.”
“Anh hẳn là biết, đó là không có khả năng.” Sở Luật chặn đứt suy nghĩ lừa mình dối người của anh ta: “Không một ngân hàng nào sẽ cho anh vay, nếu có thể, vậy sẽ không đến lượt tôi thu mua, tôi là một thương nhân, chỉ cần có lợi ích, tôi sẽ không bỏ qua. Anh cũng là thương nhân, anh thành công hay thất bại là nằm trong tay anh, là do anh sai, chính anh kinh doanh sai lầm thì có liên quan gì đến người khác?”
“Nếu bà xã anh thật tâm yêu anh thì sẽ không ở lúc anh hai bàn tay trắng mà rời anh đi, nếu cô ấy thật sự yêu đứa bé kia thì cô ấy sẽ không dễ dàng xóa bỏ nó, cho nên tất cả đều do anh lấy cớ cho sự thất bại của bản thân.”
Khi đó Hạ Nhược Tâm rất đáng thương như vậy, bị anh bức đến cùng đường, nhưng cho dù cô ấy lúc ấy có hận anh hay không thì cô vẫn sinh hạ Tiểu Vũ Điểm, mang tất cả những gì cô có để nuôi dưỡng Tiểu Vũ Điểm, dù có phải bán máu của mình cũng không bao giờ từ bỏ đứa bé.
Maru: Thật ra Phong Hùng còn có tên khác khi dịch ra là Toyo, nhưng để Toyo ta cảm giác thật tội lỗi cứ như đang trù ẻo công ty nhà người ta phá sản vậy.. hức mặc dầu tên hay nhưng ngậm ngùi để Phong Hùng.