Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1071: Búp bê cô chơi trước kia?

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Cô tên Lục Tiêu Họa, đương nhiên cô còn một tên cúng cơm gọi ở nhà là Lục Tiểu Hoa, cô là con của Lục gia nhưng cô lại không có nhiều ký ức. Cô có thể cảm nhận được cha mẹ và anh trai là người thân của cô, nếu không phải người thân thì sẽ không thân cận tự nhiên như vậy. Còn có ảnh trước kia của cô, đều là khi còn nhỏ trước bảy tuổi xác thật là cô, cái này không thể nghi ngờ vì nhìn gương mặt trong ảnh và mặt trong gương có thể nhận ra có chút quen thuộc, nhưng đôi khi cũng có chút xa lạ.

Cô hỏi mẹ vì sao cô chỉ có ảnh chụp trước năm bảy tuổi, mẹ nói đó là bởi vì từ khi cô lên bảy tuổi liền sống chết cũng không muốn chụp ảnh. Là do lúc đó cô thay răng, khó coi, bị Lục Cẩm Vinh chụp trộm mấy tấm, có mấy tấm cô thiếu răng lại đang khóc xấu, là bé gái đã biết xấu đẹp cho nên cô liền bắt đầu không thích chụp ảnh, cho đến khi cô lớn rồi, rõ ràng đều rất xinh đẹp nhưng vẫn luôn không thích chụp ảnh.

Còn cô vì cái gì mà lại mất kí ức như này cô đều đã quên hết, bọn họ nói là cô bị bệnh nặng, đã sốt cao mấy ngày, tuy rằng cuối cùng đầu óc không bị sao nhưng lại quên mất một chút chuyện trước kia, cũng ngủ thật lâu gần đây mới tỉnh táo lại. Mà trước mắt cô lúc này là một bác sĩ rất tuấn tú phụ trách điều trị cho cô, tên Cao Dật. Còn lát nữa mẹ cô sẽ về, là Giản Thanh Doanh, còn có một người ba tuy ít nói nhưng rất thương cô, cùng một người anh trai rất soái tên Lục Cẩm Vinh.

Anh trai cô hiện tại đã ba mươi hai, không có gia đình, không có vợ con, hiện giờ anh cũng có giao thiệp với phụ nữ, đương nhiên cũng không có đàn ông. Tình huống trong nhà hiện tại là như thế, nói đơn giản cũng đơn giản, đương nhiên không chừng còn có nhiều người cô không nhận ra, cũng không có khả năng nhớ lại.

Không lâu sau, người mẹ xinh đẹp của cô đã trở lại.

“Mẹ.” Cô đứng lên chạy tới ôm Giản Thanh Doanh, trong lòng vẫn có chút bất an nên muốn được mẹ an ủi. Giản Thanh Doanh nhẹ nhàng vỗ bả vai con gái: “Yên tâm đi, không có việc gì. Chỉ mất đi một ít kí ức, từ từ rồi sẽ nhớ lại, mà không nhớ lại cũng không sao cả, con chỉ cần không quên mẹ là mẹ con là được.”

Nhưng lúc này Lục Tiêu Họa có chút không an tâm.

“Mẹ, con có người yêu không?” Tuổi cô cũng không nhỏ, hiện tại đã hơn hai mươi tuổi, tuổi tác như vậy nếu sớm kết hôn thì có khi cũng đã có con, nói không chừng con cái cũng đã biết đi mua nước tương.

Cô sẽ không thực sự có người yêu hay con cái chứ?

“Người yêu?” Giản Thanh Doanh hơi sửng sốt một chút, sau đó cười chỉnh tóc lại cho con gái: “Đứa nhỏ ngốc này, nếu con có người yêu thì sao hắn lại không ở chỗ này? Nếu hắn không tới ba con sẽ đánh gãy chân, không nói tới anh trai con sẽ càng không để yên.”

Những lời này Lục Tiêu Họa đều tin, cô có một người cha luôn canh chừng con gái, một người anh luôn bao bọc em gái, không có ai được tiếp cận cô, chỉ cần ai đó lại gần cô đã bị anh cô dùng ánh mắt dã thú nhìn trừng trừng rồi. Có một người cha người anh như vậy ở bên cạnh thì bên cô hẳn không có sinh vật giống đực nào tồn tại được, cho nên nói hơn hai mươi năm này cô thật khổ hạnh giống như sư, không có bạn trai, đương nhiên cũng không thể có con cái.

Nhưng không biết vì cái gì, mỗi khi nghĩ đến điều này tim cô đều nhói đau một chút. Tới tận hiện tại cô cũng không biết nguyên nhân.

Vào bên trong bệnh viện, Cao Dật giúp cô kiểm tra một chút. Sau khi trải qua một loạt kiểm tra, cô thật sự thấy mình rất khỏe ngoại trừ bị mất một chút ký ức, kết quả kiểm tra quả nhiên bình thường, điều này cũng khiến Giản Thanh Doanh thở dài nhẹ nhõm.

“Không có gì thì tốt, mẹ thật đúng là lo lắng cho con.” Nhớ tới đứa nhỏ này không lâu trước đây chỉ có bộ dáng nửa sống nửa chết khiến lòng bà thật khổ sở, hiện tại thì tốt rồi, bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, con không sao đâu.” Lục Tiêu Họa dựa đầu mình trên vai Giản Thanh Doanh, khuôn mặt cô cũng có một chút mệt mỏi.

Giản Thanh Doanh không dám quấy rầy đến cô, cứ đứng như vậy để con gái dựa vào mình. Đứa nhỏ này hiện tại mới có thể ngủ được một giấc ngon, không lâu trước đây vẫn là mất ngủ trắng đêm thật sự khiến lòng bà đau như cắt.

Sau khi về nhà, Hạ Nhược Tâm vào trong phòng ngủ của mình, cô mở ra ngăn tủ chuẩn bị thay quần áo chợt thấy trong ngăn tủ có một con búp bê cũ, tuy rằng búp bê cũ nhưng vẫn có thể nhận ra lúc mới mua con búp bê này sẽ có bao nhiêu xinh đẹp.

Khuôn mặt của búp bê rất xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ, có một mái tóc vàng được thắt thành hai bím. Cô đem búp bê ra ôm vào lòng ngực, loại cảm giác này rất kỳ lạ giống như đột nhiên cô tìm được điều gì đó.

Chỉ là búp bê cũ, cô nghĩ đây hẳn là búp bê ngày trước cô chơi, cũng rất quý nên mới giữ lại tới hiện tại, bằng không cô đã lớn như vậy sao có thể còn chơi búp bê, vừa thấy liền biết đây là đồ cho trẻ em bốn năm tuổi chơi đùa.

Cô đem búp bê đặt lại vào trong ngăn tủ, thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Không ngoài ý muốn, Cao Dật cũng có mặt ở đây. Anh là bác sĩ điều trị cho cô, vẫn luôn ở cách cô không xa, rốt cuộc đầu óc cô vẫn rất hồ đồ, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cảm giác của cô với vị bác sĩ Cao này rất tốt, anh rất thân thiết, lúc cười cũng bình dị gần gũi.

Lúc này Cao Dật vẫn cười tao nhã lịch sự, nhưng chỉ có chính anh biết lúc này ở bên miệng cười của anh có chút tịch mịch. Quả nhiên đều đã quên mất, cái gì cũng quên mất, ngay cả anh cũng vậy.

“Sao rồi, muốn đi ra ngoài sao?” Anh lên tỉnh thân hỏi Lục Tiêu Họa lúc này cái gì cũng đã quên sạch.

“Đúng vậy, muốn ra phơi nắng, thời tiết hôm nay thật không tồi.” Lục Tiêu Họa tất nhiên không phát hiện được Cao Dật không bình thường, mà hôm nay trời thật sự rất đẹp, cô cảm giác mình có chút mốc meo phải ra phơi nắng một chút mới được.

“Anh đi cùng em.” Cao Dật đứng lên đi tới bên cạnh cô.

Lục Tiêu Họa cảm giác có chút không tốt, khoảng cách giữa bọn họ liệu có quá thân cận. Mà thật sự cô với Cao Dật không có nhiều tâm tư, giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay đều rất chuẩn, tuy rằng cô bị mất đi ký ức như cô không ngốc, cô mất trí nhớ chứ không phải đầu óc không bình thường, cô biết không có cảm giác kia cho nên không quá thân cận với anh, như vậy chỉ khiến người khác bị tổn thương.

Có điều, hiện tại chỉ là đi phơi nắng, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

“Được ạ.” Cô cười, liền đi theo phía sau Cao Dật nhưng lại cách xa anh tới mấy mét.

Chọn tập
Bình luận
× sticky