Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1338

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Không được tốt lắm.” Sở Luật di chuyển tay khỏi túi quần, chỉnh lại đầu tóc hỗn loạn của Hạ Nhược Tâm, “Tam Ca mất rồi.” Thanh âm khi nói của anh rất nhạt, đối vói sống chết của một người bất quá cũng chỉ là một câu nói như vậy, là Tam Ca đã chết, đúng vậy, Tam Ca đã chết chứ không phải trời hôm nay thật đẹp.

Hạ Nhược Tâm vừa nghe, cảm giác đầu tiên là nghĩ Sở Luật đang lừa cô, Sở Luật nheo hai mắt, không cười cũng không giận. Thế nhưng bởi vì chính như thế, cô không thể đoán ra được rốt cuộc Tam Ca còn sống hay không.

Hơn nữa sao Tam Ca có thể chết dễ dàng như vậy được?

Cô hỏi Sở Luật nhưng Sở Luật không nói gì, cô chỉ biết đến bên cạnh Thẩm Vi sau đó ngồi xuống trước mặt cô ấy, Hạ Nhược Tâm từ trong túi mình lấy ra khăn tay, cẩn thận giúp Thẩm Vi lau chân. Sở Luật đứng tại đó cong nhẹ môi không nói lời nào, anh khoanh tay đứng đó, sắc mặt lạnh lùng.

Cô giúp Thẩm Vi lau khô từng chỗ trên chân, lòng bàn chân Thẩm Vi đều bị mài rách da, cũng bị các vật linh tinh cắt phải. Cô vôi đi tìm y tá, nhờ y tá thoa thuốc khử trùng da cho Thẩm Vi, loại đau đớn này đến Hạ Nhược Tâm còn cảm nhận được.

Thế nhưng Thẩm Vi không khác gì người vô tri vô cảm, căn bản không cảm giác được đau đớn. Đợi y tá thoa thuốc cho Thẩm Vi xong, Hạ Nhược Tâm suy nghĩ một chút liền ngồi xuống cởi giày của mình ra, sau đó cô mang vào cho Thẩm Vi. Size giày của hai người là như nhau, tuy rằng chân Thẩm Vi bây giờ có chút sưng, nhưng vẫn mang được.

Lông mày Sở Luật càng nhíu chặt, nhưng anh cũng không nói gì thêm.

Sau đó không lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra rồi lắc đầu. “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Lông miThẩm Vi run lên, cảm giác đầu óc mình trống rỗng đau đớn, theo sau là một mảnh tối đen bao trùm. Hạ Nhược Tâm vội đỡ cô ấy, nhưng sắc mặt của chính cô cũng không đươc tốt hơn là bao.

Tam Ca, thật sự mất rồi sao?

“Sở tiên sinh, như vậy có ổn không?”

Bác sĩ lúng túng ỏi Sở Luật.

“Chuyện này ông không cần quan tâm.” Sở Luật vươn tay căt đứt lời của vị bác sĩ, mà Hạ Nhược Tâm cũng không hiểu nhìn chằm chằm Sở Luật, cờ anh cho cô câu trả lời, cũng đợi sự giải thích từ anh.

Bác sĩ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Sở Luật kiên trì như vậy cũng đành mặc kệ.

Thẩm Vi tựa đầu vào vai Hạ Nhược Tâm, tuy rằng đã hôn mê nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi. Có vài người như vậy, anh ấy ngây ngô ở bên cạnh mình, làm như im hơi lặng tiếng kỳ thực từ lâu đã trở thành một phần sinh mệnh. Mình tự cho là tùy thời có thể rời khỏi, những mãi đến sau này mới biết được, nhiều năm như vậy, người kia dường như không khác gì không khí, bản thân không thể rời khỏi, nếu không thì sẽ khó mà thở nổi.

Ai nói sự ỷ lại không phải là một loại tình yêu?

“Đây là ý của Tam Ca.” Sở Luật đi tới, vươn tay đem Thẩm Vi bế lên. “Chúng ta mang cô ấy về trước, chuyện của Tam Ca em không cần lo, anh sẽ xử lý tốt.”

Thế nhưng Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô kéo tay áo Sở Luật.

“Sở Luật, Tam Ca đâu?”

Sở Luật mím chặt môi mình, anh lắc đầu. Mà lòng Hạ Nhược Tâm thoáng cái rơi xuống vực sâu, đây là cảm giác không nói nên lời, hình như thật sự có người nào vừa mất vậy.

Hạ Nhược Tâm chậm rãi buông lỏng tay áo Sở Luật, cô cảm thấy khóe mắt mình có chút chua xót, khổ sở khó nhịn.

Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Thẩm Vi nở nụ cười, nhưng nụ cười này mang theo quá nhiều lo sợ.

“Cảm ơn em mang con bé đến thăm chị.” Thẩm Vi cảm kích nói vưới Hạ Nhược Tâm, “Lúc này người hăm chị cũng chỉ có em, không ngại thân phận của chị, quá khứ của chị.” Thẩm Vi cô là một người phụ nữ như thế nào, cũng chỉ là người phụ nữ bẩn thỉu, người phụ nữ tội lỗi, cô hại chết cha mẹ mình, hại chết con mình, bây giờ Tam Ca cũng vì cô mà chết. Như vậy cô còn sống để làm gì?

Hạ Nhược Tâm đi tới xoa đỉnh dầu con gái, sau đó cô nhìn Thẩm Vi mỉm cười, chỉ là cười có chút thê lương, “Chị là bạn em, em đương nhiên phải tới thăm chị. Thẩm Vi, chị định sẽ làm gì?”

Cô rất lo lắng, Giang Nam này không thể chỉ có mình Thẩm Vi mà chống đỡ được. Giang Nam là nơi như thế nào cô rất rõ ràng, nơi đây là môt thế giới nhỏ, sự tình bên trong rắc rối phức tạp. Có Tam Ca ở đây, việc gì cũng có anh ấy lo, thế nhưng giờ anh ấy không có ở đây, cô lo Thẩm Vi sẽ chịu thiệt.

“Không có gì đâu.” Thẩm Vi dựa đầu vào sau gối, cả người gầy đi một vòng lớn, hốc mắt thâm đen, gương mặt vốn đã không có thịt lại càng gầy yếu.

Cô vô lực khép mi lại.

“Kỳ thực không lâu trước Tam Ca đã nói qua, muốn Giang Nam thay da đổi thịt, đem chợ đêm náo nhiệt trở thành bộ mặt quanh minh hơn, thật ra bây giờ cũng không sai biệt lắm, Giang Nam bây giờ đã chính quy hơn nhiều, hơn nữa…”

Cô xoay người, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm, cô nhóc làm cho cô buông hết mọi cảnh giác.

“Ở đây có nhiều anh em cần nuôi như vậy, chị không thể bỏ mặc bọn họ, chị phải thay Tam Ca bảo vệ tốt Giang Nam.” Cô nháy mắt một cái, đem tất cả nước mắt nuốt ngược vào trong, sau này Thẩm Vi cô sẽ không khóc nữa, cũng không cần rơi nước mắt nữa.

Tam Ca dùng mạng mình để đổi lấy mạng cho cô, cô không sễ dàng dể lãng phí cái mạng nhỏ này, cô không có tư cách làm điều đó, cô sẽ thay Tam Ca sống tốt, cũng thay anh chăm sóc thật tốt cho những anh em đã cùng anh ấy vào sinh ra tử.

Hạ Nhược Tâm định mở miệng khuyên bảo các thứ nhưng bây giờ chỉ còn biết thở dài. Được rồi, còn có người đàn ông kia, còn có Mạc Mính, Thẩm Vi sẽ không sao đâu.

Hạ Nhược Tâm chỉ biết lắc đầu, trải qua chuyện này, ai cũng hiểu rõ tương lai là không thể nắm bắt, bao gồm cả Thẩm Vi.

Nhưng Sở Luật có nói qua, Mạc Mính đối với Thẩm Vi không khác gì anh đối với cô, một người đàn ông luôn hướng về cô ấy. Có điều, có lẽ Thẩm Vi có thể tiếp nhận anh ta hay không cô cũng không biết, Hạ Nhược Tâm chỉ biết ngày nào còn Mạc Mính, Thẩm Vi ở Giang Nam sẽ không xảy ra chuyện gì được. Hơn nữa hiện nay Sở Luật cũng đã tiếp nhận Giang Nam, không phải bởi vì muốn tranh đoạt, mà là vì tình nghĩa với Tam Ca.

Chọn tập
Bình luận
× sticky