Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 933: Tôi hủy hoại con của bà

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Hai chân Đỗ Tĩnh Đường nhũn ra, thật sợ một lát hai người phụ nữ này sẽ đối đầu, anh đang căng đầu để suy nghĩ, nếu thật sự có xung đột anh sẽ đem mình ra làm bao cát đỡ.

Tống Uyển đi thẳng tới văn phòng của Sở Luật, có người ở đó hay không không liên quan, bà sẽ ở đó chờ. Mà bà cũng không tới đây đánh nhau với con trai, chỉ muốn nghe con trai giải thích một chút, nếu không phải quá phận bà sẽ không quản, nhưng nếu thật sự như lời đồn bà không thể không quản.

‘Cạch’ một tiếng, cửa mở. Tống Uyển không để ý gì cứ vậy đi vào, kết quả giương mắt liền nhìn thấy một cô gái đứng sở sát cửa sổ, lập tức bà có loại cảm giác không lạnh mà rét run, sờ sờ cánh tay, sao sao lại lạnh như vậy.

“Cô là ai?” Tống Uyển trầm giọng hỏi, chẳng lẽ đây là cô gái hầu rượu kia, A Luật thật sự đưa cô ta tới công ty.

“Cô, kia không phải…” Đỗ Tĩnh Đường vừa định muốn giải thích, kết quả Tống Uyển đã trực tiếp đi đến.

“Mặc kệ là ai.” Giọng bà đanh lại, thái độ cũng trầm xuống. “Cô lập tức rời khỏi A Luật cho ta, cô muốn bao nhiêu tiền ta có thể cho, nhưng cô đừng có lui tới hại thanh danh con trai ta.”

Ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mơn trớn cửa sổ, mà thật kỳ lạ, Tống Uyển như có cảm giác tay cô ta vuốt trên người mình, có chút quái dị không thoải mái.

Bàn tay đang vỗ về cửa sổ kia đột nhiên dùng sức, đột nhiên cô kéo mạnh rèm ra, nháy mắt Tống Uyển không khỏi đưa tay lên trước ngực mình, cảm giác này giống như tay bà đang nắm chặt trái tim.

Lúc này cô gái kia đã quay lại:

“Đã lâu không gặp, dì Tống.”

Âm thanh cô thực nhẹ, lời nói cũng rất chậm, thậm chí ở giữ mỗi từ cũng hơi ngừng lại.

Cổ Tống Uyển giống như đột nhiên bị người ta bóp lấy, môi bà hơi mấp máy, hô hấp cũng dừng lại, cảm thấy nghẹn họng không thở được.

“Sao lại là cô?” Tống Uyển mở to hai mắt dường như không dám tin, ngón tay chỉ vào Hạ Nhược Tâm cũng run rẩy lên.

“Sao lại không phải tôi, dì Tống, dì khỏe không?”

Hạ Nhược Tâm tiến lên một bước khiến Tống Uyển lui về sau một bước, giống như chuột thấy mèo, mà hiển nhiên Hạ Nhược Tâm là mèo còn Tống Uyển là chuột.

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Uyển túa ra, nhưng dù sao bà cũng sống lâu năm như vậy, phong ba lớn nhỏ bà cũng gặp qua cho nên còn chưa tới nông nỗi cuồng loạn.

“Tĩnh Đường, cháu ra ngoài đi.” Tống Uyển nói với Đỗ Tĩnh Đường bên cạnh.

Đỗ Tĩnh Đường nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng chỉ có thể đóng cửa đi ra ngoài. Hiện tại anh cũng bất chấp mọi thứ, trước cứ đi tìm Sở Luật nói lại đã. Một bên là mẹ, một bên là vợ yêu, xưa giờ chính là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó hòa hợp nhất, nhưng hiện tại còn chưa tới mẹ chồng nàng dâu đã như nước với lửa.

Sau khi cửa được đóng lại Tống Uyển mới dùng sức nắm chặt túi xách của mình.

“Cô không chết?” Giọng bà cao lên, cũng là sợ hãi, chột dạ.

“Dì Tống, tôi cũng muốn cảm ơn dì còn quan tâm chuyện tôi có chết hay không.” Hạ Nhược Tâm sẽ không trả lời vấn đề này, cô đi tới một bên cửa sổ, có chút suy nghĩ, nếu lúc này toàn bộ cửa kính vỡ, ngã xuống dưới như vậy liền thật sự xong hết mọi chuyện.

Chỉ là nếu hỏi cô cam tâm không? Không, cô không cam lòng, cô sao có thể cam tâm.

“Dì Tống, con gái của tôi đâu?” Hạ Nhược Tâm lại hỏi vấn đề này. Điều này cô đã hỏi hàng trăm lần, nhưng cuối cùng chỉ nhận được đáp án tuyệt vọng. Cô cũng đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi lại, con gái cô, Tiểu Vũ Điểm của cô rốt cuộc đi đâu. Bé nhỏ bé như vậy, kỳ thật sống không thấy người chết không thấy xác, ngay cả một cái thi thể nhỏ bé cũng không lưu lại.

Tống Uyển buông lỏng đôi tay, đây là chuyện bà không muốn trả lời nhất, cũng là vấn đề bà không kiên nhẫn, không muốn đụng vào nhất. Vì thế mà bà đã giết một người, tuy rằng người này còn sống nhưng bà vẫn buồn bực, vẫn chột dạ, lời nói cũng không cách nào thốt ra được.

“Cháu bé, cháu bé, bị dì… làm mất.”

“Mất ở đâu?” Ngực Hạ Nhược Tâm thắt lại, tuy rằng biết rõ, mặc kệ hỏi bao nhiêu lần cô cũng chỉ có đáp án như vậy, nhưng cô vẫn muốn hỏi một lần dù lại bị đau một lần.

Bọn họ đem giấu con gái cô đi không cho cô gặp, cô có thể chấp nhận. Cho dù cả đời này cô không gặp lại con cô cũng chấp nhận, nhưng vì điều gì vẫn là câu này, ‘mất rồi’. Như thế nào mà lại mất, mất ở đâu, sau khi mất bà ta có đi tìm không? Bà ta có quan tâm không? Bà có có biết cuối cùng thân thể nho nhỏ cứ như vậy bị chôn ở dưới bùn đất, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy không?

Tống Uyển lắc đầu, bà lui về sau một bước, vẻ mắt cũng hoảng loạn.

“Dì không biết, dì thật sự không biết, dì mang bọn chúng ra ngoài chơi, nhưng dì chỉ rời đi một lúc đã không thấy tăm hơi cháu đâu, dì đã tìm thật lâu cũng không tìm thấy, cho nên bé mất rồi.”

“Bọn chúng là ai?” Hạ Nhược Tâm nắm lấy rèm như để bám víu, tấm rèm dường như sắp bị cô kéo xuống.

“Hương Hương, còn có Tiểu Vũ Điểm.” Tống Uyển có chút khó khăn trả lời, lòng bà khổ sở, bà thực đau lòng, mà sự chột dạ trong lòng đều khiến bà như phát điên, khiến bà không có một ngày quên, một ngày an lành.

“Phải không?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, chỉ là cười nhưng nước mắt đã lăn xuống. “Vậy bà nói cho tôi biết, vì cái gì không phải Sở Tương mà lại là Tiểu Vũ Điểm? Nếu bà thật sự yêu Sở Tương đến chết như vậy thì bà mang con gái tôi đi làm cái gì, chẳng lẽ để bé tận mắt nhìn thấy bà đối xử yêu thương với Sở Tương, để bé biết chỉ Sở Tương mới là cháu gái của bà?”

“Bé mới có bốn tuổi, so với Hương Hương của bà còn nhỏ hơn hai tuổi. Bé rất ngoan, mỗi khi ra khỏi cửa bé đều nắm tay người lớn không bỏ. Từ nhỏ tôi mặc kệ bé thì bé cũng đã biết túm lấy quần áo tôi đi theo, bốn năm như vậy không lạc mất, vậy mà bà mang ra ngoài một lần sau đó lại mất?”

“Dì…” Tống Uyển lại lui về sau một bước, bà không còn lời nào để nói.

Hạ Nhược Tâm buông lỏng tấm rèm, từng bước đi về hướng Tống Uyển, cô giống như ác quỷ lại đây lấy mạng, cô muốn mạng của Tống Uyển, cũng muốn mạng của… con trai Tống Uyển.

“Dì, dì làm mất con gái tôi.” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tống Uyển, đồng tử mở to khiến Tống Uyển co rúm người lại, vô cùng sợ hãi. Sợ hãi thì làm được gì sao, sợ hãi có thể khiến con gái cô về sao?

“Cho nên, dì,” Cô vươn tay, ngón áp út mang theo nhẫn kim cương bằng quả trứng bồ câu nhỏ vuốt lên tóc Tống Uyển. “Bà làm mất con gái tôi, bà làm mất một quả thận của con gái tôi, bà hủy hoại con gái tôi, cho nên tôi sẽ hủy hoại con của bà.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky