Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1316

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Trịnh An Trạch nhận lấy món quà, nhìn lúc Sở Luật cầm thì cảm thấy rất nhẹ nhưng tới khi cậu nhận quà thì ôi, nặng thật, cậu hơi khựng lại, xem ra, muốn đuổi kịp chú ấy thật không dễ.

Sở Luật vươn tay đặt lên bả vai cậu: “Không vội.”

“Chú, cháu biết rồi.” Trịnh An Trạch đương nhiên hiểu ý của Sở Luật, đúng vậy, không vội, cậu mới có 13 tuổi, còn chưa thành niên.

“An Trạch, trước 14 tuổi cháu phải hoàn thành việc học.” Sở Luật cúi đầu nhìn cậu, cũng có nghĩa là cậu phải hoàn thành việc học trung học phổ thông trong thời gian 3 năm nữa.

Mười bốn tuổi, trung học phổ thông, Trịnh An Trạch mới có 11 tuổi, tuổi giả là 13, một đường nhảy từ tiểu học lên cấp 2, muốn trong vòng mấy năm hoàn thành việc học 5 năm, ừ, cậu có lòng tin.

Nên cậu gật đầu: “Chú, chú yên tâm, cháu có thể.”

“Tốt lắm.” Sở Luật cầm chiếc ly đã cũ lên, ngón tay cũng được sưởi ấm nhờ độ ấm trong ly.

“Khi 14 tuổi, chú sẽ cho cháu đi học đấu vật thật sự, 16 tuổi sẽ cho cháu đi tham gia quân ngũ, rồi vào binh tinh nhuệ.” Anh nhẹ nhàng mở miệng. “Cháu muốn đi không? Có thể sẽ khó khăn, nhưng đây là phương thức rèn luyện tối ưu cho sự phát triển thể trạng và tâm lý của cháu.”

“Dạ, cháu đồng ý.” Cậu trả lời chắc chắn, Trịnh An Trạch biết, muốn bản thân có thể lớn mạnh, thì phải chịu được những cái khổ mà người khác không chịu được, mà cậu cũng biết, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu cũng có thể có cuộc sống giàu có như Lâm Thanh, trong ngày sinh nhật có thể nhận được tất cả những món quà nó muốn, thậm chí nhiều hơn cả Lâm Thanh có thể nhận, nhưng mà cứ trải qua cuộc sống bình yên như thế, thì sau này sẽ không có cách nào tìm được những thứ đã qua.

Sở Luật có cảm giác mình chọn sai người, đây là người anh bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp cho mình, nhưng cậu bé này không phải con rể anh, con gái anh còn nhỏ, hơn nữa anh chưa từng nghĩ muốn có người tới đoạt sự chú ý của bảo bối nhà anh, mà hiện tai, con gái anh vẫn thích người ba này nhất, cho nên cái gì mà thanh mai trúc mà, cho dù là Trịnh An Trạch cũng không được.

May mà Trịnh An Trạch không biết những suy nghĩ này, hơn nữa cậu cũng chỉ xem Tiểu Vũ Điểm là em gái, từ đó đến giờ chưa bao giờ có ý nghĩ khác trong đầu, nếu không thì không biết cậu sẽ bị Sở Luật đánh bao nhiêu lần đây.

Trịnh An Trạch cầm món quà đi vào phòng, sau đó ngồi xuống, mở quà, cái quá trình này là một sự hạnh phúc khó nói nên lời, việc mở quà luôn làm cho con người ta hưng phấn.

Tầng giấy gói bên ngoài viết bằng tiếng Anh, chắc là món quà này vận chuyển từ nước ngoài về chứ không phải hàng nội địa.

Nhưng khi gỡ lớp giấy gói đó ra, thì cậu biết đây là món quà gì rồi.

Đây là một chiếc laptop, cũng là thứ hiện tại cậu rất cần.

Cậu lập tức mở hộp giấy, lấy chiếc laptop ra, quả nhiên là mới, cũng khá nhẹ, cậu vội vàng cắm dây vào nguồn điện, mở máy.

Lúc này, Hạ Nhược Tâm vừa tắm xong cho Tiểu Vũ Điểm, đang ôm con bé vào giường, sau đó xoa xoa mặt bé: “Bảo bối nhà chúng ta như vừa được hấp ra vậy, da mỏng thịt mềm, nào, cho mẹ cắn một cái.”

Tiểu Vũ Điểm cắn ngón tay tỏ vẻ khó xử, rồi lại mấp máy môi, sau đó đưa cánh tay lên trước mặt mẹ: “Vậy mẹ cắn nhẹ thôi nha.”

Hạ Nhược Tâm không biết nên khóc hay cười, đứa trẻ này vẫn như trước, đơn thuần đáng yêu, đương nhiên cũng rất yêu mẹ, cho dù biết bị cắn đau nhưng vẫn giơ tay ra.

Hạ Nhược Tâm chải tóc cho bé con, rồi tết thành hai bím nhỏ, tiểu gia hỏa nhà cô phấn nộm như thế, thật đáng yêu.

Đúng rồi, cô mới nhớ lại cái gì đó, tay đặt lên cổ con, sau đó lấy ra một sợ dây chuyền, đây là vật mà Lục Cẩm Vinh rất quý, sao giờ lại nằm trên cổ con cô.

“Bảo bối, cái này từ đâu con có?” Cô hỏi con, cô không tin con gái cô sẽ đi lấy trộm đồ của người khác, cô dạy con từ nhỏ nên rất rõ, con bé chắc chắn không lấy trộm.

“Bác cho con.” Bé nhỏ giọng trả lời, cũng cho Hạ Nhược Tâm biết, sợi dây chuyền này là của Lục Cẩm Vinh, vật quan trọng như thế dù cho là anh chết cũng sẽ không buông sợi dây này ra, chỉ có một khả năng đó là anh tặng con bé.

“Bảo bối, vật này không thể cầm, phải trả cho bác, biết chưa con? Vật này đối với bác rất quan trọng.” Hạ Nhược Tâm lại xoa mặt con, bảo bối nhà họ thật nghe lời, thật ngoan, từ trước đến giờ đều không lấy đồ của người khác.

“Không được.” Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, lần này rất ngoan cố, cô bé dùng tay nhỏ nắm chặt sợi dây chuyền.

“Anh hai có một cái, con cũng muốn có một cái, con với anh hai đều giống nhau, đều có dây chuyền đeo.”

Hạ Nhược Tâm bế con bé lên. “Anh hai cũng có một sợi?” Cô cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu chắc chắn. “Cái này giống y như của anh hai luôn, đều có mẹ của anh hai ở trong.” Nói xong, con bé mở chiếc mặt dây chuyền kia ra.

“Mẹ, mẹ xem, mẹ của anh nè.” Tiểu Vũ Điểm chỉ vào tấm ảnh nhỏ, chỉ là, con bé cứ lắc lắc đầu, gặm ngón tay nhỏ. “Mẹ, sao bác cũng có ở trong đây, trong sợi dây của anh hai đâu có bác đâu.”

Hạ Nhược Tâm cầm mặt dây chuyền lên, mở ra, để vào lòng bàn tay, tuy tấm ảnh không lớn, nhưng người bên trong thì rất rõ ràng,

Người phụ nữ này có vài phần tương tự như Trịnh An Trạch, giờ cô đã hiểu cảm giác thân thuộc mà cậu bé mang tới cho cô là từ đâu mà có rồi,

Cô đặt bé con xuông, sau đó vỗ vỗ mặt Tiểu Vũ Điểm. “Bảo bối, đi tìm anh con tới đây, mẹ có chuyện muốn hỏi anh con.”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm đồng ý, hai chân chạy nhanh tới phòng anh hai.

Không lâu sau, Trịnh An Trạch bế bé con trở lại, rồi đặt cô bé xuống đất.

Tiểu Vũ Điểm xoa đầu con. “Bảo bối, đi lấy nước cho ba uống đi con.”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm rất nghe lời, mẹ nói gì bé đều nghe theo, hai chân chạy đi tìm Sở Luật.

“An Trạch, con cho dì mượn sợi dây chuyền của con được không?” Hạ Nhược Tâm nhìn vào gương mặt cậu bé, lúc đầu cũng không để ý lắm, bây giờ mới phát hiện, thì ra đứa bé này rất giống… cô không tự giác nghĩ theo một hướng khác.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky