Mà câu nói này thành công khiến bước chân Hạ Nhược Tâm ngừng lại.
“Giữa các người nói cái gì?” Cô buông tay của mình xuống, khẽ nhíu lông mày, giống như khó hiểu khi anh để một mình cô ở đây.
“Tôi đã nói rồi, một trò chơi, trò chơi người lớn.” Môi người đàn ông vô tình khép mở, không ngoài ý muốn khi phát hiện Hạ Nhược Tâm run rẩy.
Lựa chọn của cô, anh rất chờ mong.
“Tôi sẽ không miễn cưỡng cô, cô có thể rời đi, cũng có thể ở lại.” Người đàn ông đứng lên, đi vào phòng tắm: ” nếu như tôi đi ra, cô còn ở nơi này, như vậy hiệp nghị của chúng tôi hoàn thành, tôi sẽ đưa hợp đồng đến tay Sở Luật, nếu như tôi đi ra, mà cô rời đi, như vậy, thật có lỗi, từ trước đến nay tôi không thích cho người khác cơ hội thứ hai.”
Anh ta nói xong, quay người đi vào trong phòng tắm, không bao lâu, bên trong liền truyền đến tiếng nước.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt ở tay cầm lần nữa, nhẹ nhàng chuyển động, cửa đúng là không có khóa, chỉ cần cô mở cửa có thể ra ngoài, có thể rời đi nơi này.
Chỉ là, cô nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài hiện sự vô lực, quay người, cô dựa lưng của mình trên cửa.
A Luật… Môi của côhơi động, chỉ là cảm giác lòng mình có một loại nhói đau không nói được.
Anh là một người đàn ông kiêu ngạo bao nhiêu, nếu như Sở thị thật sự xảy ra vấn đề, anh còn vui vẻ không? Không phải làSở Luật trước kia chứ?
Chỉ là, những cái này muốn bắt cô đến đổi sao?
Nắm chặt tay của mình, cô nghĩ anh đấu tranh, nhớ tới gần đây anh bận rộn, nhớ tới trên mặt anh có quá nhiều mỏi mệt.
cô có thể giúp anh, rõ ràng có thể, giúp anh.
Trong lúc giãy dụa, giống như, cô đã sớm quên đi, quên như một người đàn ông thật sự yêu người phụ nữ, sẽ đưa cô vào trong ngực người đàn ông khác sao? Nhất là một người trời sinh cao ngạo vô cùng.
Lúc này cô chỉ nghĩ tới người đàn ông kia?
Tất cả của anh, còn có công ty của anh.
Cô yêu anh, cho nên, công ty của anh cũng quan trọng.
Người đàn ông đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, tay cầm khăn mặt lau tóc trên đầu, đôi mắt thì liếc nhìn cô gái đứng ở cửa.
Xem ra, cô đã quyết định.
Chỉ là, không biết vì cái gì, nhìn thấy cô như vậy, trong mắt anh ta lóe lên một vòng bi ai, người phụ nữ, thật sự vô cùng giống cô gái ngốc kia.
Ném khăn mặt trong tay xuống, anh ta ngồi ở đầu giường lần nữa.
“Đã quyết định, như vậy, cô cho rằng cô đứng ở đó, có thể qua một đêm sao?”
Giọng của anh ta có mị lực từ tính không nói được, không giống Sở Luật lạnh lùng, có một loại âm sắc để phụ nữ sẽ mê luyến.
Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, đi từng bước qua, chỉ là, mỗi khi gần một bước, đôi mắt của cô sẽ ướt át một phần, mỗi khi gần một bước, lòng của cô sẽ đau một phần.
Cô biết, chỉ cần trôi qua hôm nay, như vậy, cô sẽ hoàn toàn không là cô lúc trước.
Cô ô uế, thật sự ô uế, mà cô, còn xứng với người đàn ông kia sao?
“Tôi tên Lục Cẩm Vinh, tôi cho phép cô gọi tên của tôi, đương nhiên, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng, Lục tiên sinh.” Người đàn ông đứng lên, cầm một ly rượu đã rót để trên bàn lên uống, anh ta bỏ ly xuống, đúng lúc giọt nước trên tóc nhỏ xuống ngực, có một phần gợi cảm.
Hạ Nhược Tâm cũng không nói lời nào, cô mở cặp mắt của mình ra, sau đó đưa tay đặt ở phía trên quần áo của mình, bắt đầu nắm, khẩn trương không dám cởi.