“Tiểu Vũ Điểm, ba ba đưa con về, đưa con về tìm mẹ.” Anh nói, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt con gái, nâng chân bị thương đi từng bước về phía trước. Khi anh đi đến phía cửa kho hàng, Đôc Tĩnh Đường vừa vặn chạy tới, tất nhiên còn có rất nhiều cảnh sát. Nhưng hết thảy đều kết thúc rồi, Sở Luật yên tâm, con gái anh không sao thì tốt rồi
“Anh họ, anh bị thương!” Đỗ Tĩnh Đường chạy nhanh đến, vừa thấy máu trên đùi Sở Luật, thậm chí trên đùi vẫn còn cắm nguyên một con dao gọt hoa quả, cùng với vết máu ở một bên chân kia kéo dài, nhìn qua thấy ghê người.
“Biểu ca, anh đau không?” Đỗ Tĩnh Đường đau kịch liệt hỏi anh, anh thật sự không cảm giác được đau không, đây là da, đây là thịt, đây là máu, đây là một con người sống sờ sờ à.
“Không, anh cảm thấy rất yên tâm, em nhìn xem, Tĩnh Đường, con gái anh không sao, con bé không sao thì tốt rồi.”
Sở Luật lắc đầu, chỉ ôm Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực chặt hơn, anh ngẩng đầu, vòng mắt rơi xuống một bóng người, anh đi về phía Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, anh làm được rồi, anh mang Tiểu Vũ Điểm về cho em, em phải chăm sóc con cẩn thận, được không?”
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm giao cho Hạ Nhược Tâm. Trong lồng ngực trống rỗng làm trái tim anh đột nhiên dấy lên nỗi khó chịu. Mất đi sự duy trì, thân thể anh không tự chủ được lung lay, Đỗ Tĩnh Đường ở bên cạnh vội vàng đỡ anh.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm cổ Hạ Nhược Tâm, tuổi bé còn nhỏ hiển nhiên bị doạ sợ hãi, nhưng đôi mắt bé vẫn luôn không rời Sở Luật, sau đó lại một lần quay trở về lòng mẹ.
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái mất mà tìm lại được, một chút cũng không muốn buông tay: “Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm của mẹ…” Cô không ngừng gọi tên con cho đến khi Cao Dật ôm lấy bả vai cô: “Được rồi, không sao, chúng ta về thôi.” Tay Cao Dật hơi dùng sức tiếp cho cô thêm sức mạnh, cô lo lắng, mà Tiểu Vũ Điểm cũng sợ hãi, chỉ là người đàn ông kia, trong mắt anh càng thêm phức tạp.
Bị thương như vậy nếu đổi là người bình thường khả năng đã ngất xỉu, nhưng anh ta vẫn luôn kiên trì, đôi mắt không rời Tiểu Vũ Điểm và Hạ Nhược Tâm gần như muốn ghi tạc những thứ thuộc về hai người vào linh hồn của chính mình.
Liền giống như đây là ánh nhìn cuối cùng của anh, dường như đây không phải từ biệt mà là sinh ly.
Mà anh bây giờ mới hiểu, rốt cuộc người đàn ông này yêu Hạ Nhược Tâm bao nhiêu, có lẽ anh ta vẫn luôn yêu, chính bản thân anh ta cũng không biết, đã yêu bốn năm.
Lúc này, tiếng xe cứu thương truyền đến, từ bên trong kho hàng rất nhiều người đi ra, rất nhanh hai người bên trong được nâng ra, một người là Mễ Đông Phong, một người còn lại là Lý Mạn Ni.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm lui về phía sau một bước.
“Tôi sẽ không cảm ơn anh, bởi vì mọi chuyện là do anh khiêu khích, anh khiến Tiểu Vũ Điểm chịu tổn thương lớn như vậy, cho nên anh xứng đáng bị thương, dù có anh có chết cũng là xứng đáng.” Hạ Nhược Tâm không ngừng lắc đầu, trong lòng cự tuyệt vì anh mà sinh ra sự cảm kích, cô sẽ không cảm động cũng sẽ không cảm kích.
Tại vì là anh sai, vốn dĩ là anh sai.
“Đúng vậy, là anh sau, cho nên anh chỉ làm mọi chuyện anh nên làm.” Sở Luật dựa vào trên người Đỗ Tĩnh Đường, trên mặt đã sớm không còn vẻ lạnh lùng và vô tình, bây giờ anh ở trước mặt cô chỉ là một người con trai muốn yêu nhưng không thể có được tình yêu, anh hiện tại thật hèn mọn, mà cô thật ra cũng không biết, có khi chỉ cần một câu của cô liền có thể làm cho trái tim anh một hồi từ thiên đường, một hồi xuống địa ngục, giống như trước đây anh từng ảnh hưởng đến cô.
Hạ Nhược Tâm xoay người, cự tuyệt nhìn vết thương trên đùi anh, cô ôm Tiểu Vũ Điểm chạy đi: “Tiểu Vũ Điểm, mẹ đưa con về nhà, chúng ta rời khỏi nơi đáng sợ này, chúng ta về nhà.”
“Anh, vẫn là đi kiểm tra vết thương đi, nếu không có khả năng sẽ bị tàn phế.” Cao Dật dừng lại, đây là thiện ý khuyên bảo, đừng lại dùng khổ nhục kế, nếu không đến lúc đó tàn phế sau này hối hận cũng không được. Chỉ là người đàn ông này khiến anh thật sự cảm giác đây là một đối thủ cực kì mạnh mẽ, ở trên phương diện tình cảm có thể xâm lược kẻ thù.
Anh ghét người đàn ông này, nhưng hiện tại lại bội phục người đàn ông này, nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ từ bỏ Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật yêu hai người, mà anh Cao Dật cũng yêu.
Cao Dật xoay người, trong lúc vô tình chặn tầm mắt Hạ Nhược Tâm, môi Sở Luật khô khốc nhẹ nhàng mấp máy, sau đó thân thể anh bỗng nhiên lung lay, ngã xuống trên người Đỗ Tĩnh Đường.
***
Hai mắt anh mơ mơ màng màng mở ra, đập vào tầm mắt mà một khoảng trắng xoá, mà anh nghĩ không ra anh đã bao nhiêu lâu không nằm thoải mái như vậy, anh luôn cho rằng công việc rất quan trọng hiện tại mới phát hiện, thật ra nếu mỗi ngày có thể ngủ ngon lành như bây giờ, như vậy thật sự có thể nói là anh đang hạnh phúc.
Anh di chuyển chân, trên đùi truyền đến nỗi đau đớn xuyên tim, hơi nhắm hai mắt lại, lúc lần thứ hai anh mở ra lại đối diện với một đôi mắt nho đen.
Anh sửng sốt, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, là thật sao? Anh run rẩy vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái đó dường như là đang chạm vào thiên sứ nhỏ sắp biến mất.
Là chân thật, bé không có biến mất, Tiểu Vũ Điểm, con gái anh. Bé đang nhìn anh, bé lại đang nhìn anh.
“Tiểu Vũ Điểm…” Mấy ngày chưa mở miệng nói chuyện, anh nghe thấy âm thanh của mình khàn muốn chết, nếu nghe không cẩn thận, căn bản không biết anh đang nói cái gì?
Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ đặt ở trên giường, bé bây giờ chỉ cao hơn Sở Luật nằm trên giường bệnh một chút, bé đứng rất vất vả.
“Chân chân mệt….” Cô ấm úng nói, chân thỉnh thoảng đá, hai con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Luật. Ngay cả Tống Uyển và Sở Giang cũng không rõ tại sao bọn họ yêu thương cháu gái như vậy nhưng hiện tại chỉ nguyện ý đến bệnh viện thăm Sở Luật, có phải vì liên quan đến Sở Luật cứu bé không nên giờ bé đã không chán ghét đối với Sở Luật như trước nữa.
Mà bọn họ cũng cảm giác được con trai thật sự rất vui vẻ, tuy rằng con trai bọn họ bị thương nhưng bị thương này là đáng giá.
“Mệt mỏi?” Sở Luật chật vật ngồi dậy, không màng đau đớn trên đùi, vươn hai tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó cẩn thận cởi giày của con ra, anh biết Tiểu Vũ Điểm giống anh, không thích bị người khác chạm vào chân, có điều thật may lúc anh cởi giày ra Tiểu Vũ Điểm cũng không động đậy một tí nào.
Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, không biết bản thân ngủ bao lâu, mà lúc này vết thương trên con gái anh đã tốt lên nhiều, cho nên ít nhất anh phải ngủ hai ngày đi, vì mệt cũng vì bị thương.