Gia Hân Bảo vẫn không dám chắc chắn, liệu có nên nói với Lục Cẩm Vinh một chút bệnh tình của Lục Tiêu Họa. Hiện tại đã trễ thế này, ngày mai đi.
Cao Dật ngồi ở bên ngoài ghế nghỉ chân, mấy ngày nay anh đều không ngủ không nghỉ chăm sóc người bệnh bên trong, đói bụng thì ăn tùy tiện cái gì đó, nhưng hầu hết đều không ăn không uống, đừng nói Hạ Nhược Tâm, ngay cả anh so với trước đây cũng gầy đi nhiều. Mà rõ ràng anh với người bên trong quen nhau, Gia Hân Bảo cũng không hỏi quan hệ là gì, quan hệ gì cũng tốt, thân phận của anh là bác sĩ gia đình, chỉ cần người bệnh bên trong bình yên vô sợ, như vậy nhiệm vụ của anh là xong rồi.
Thời gian lại chầm chậm qua đi, mỗi một giây với người bên trong mà nói chính là không biết nguy hiểm, nhưng với người bên ngoài còn có chờ đợi, dày vò. Đến khi hừng đông, đến khi mặt trời mọc, lại một ngày mới bắt đầu.
Cuối cùng Hạ Nhược Tâm cũng được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt tới phòng bệnh bình thường.
Lục Cẩm Vinh vội làm xong việc rồi lập tức chạy tới.
“Sao rồi?” Anh đi tới, cầm tay Hạ Nhược Tâm: “Sao người lại nhợt nhạt như vậy, người cũng gầy đi nhiều.”
Gia Hân Bảo nhịn xuống sự phẫn nộ.
Đại ca, anh thử mất nhiều máu như vậy, lại bị mổ bụng thì sắc mặt có thể hồng hào sao? Anh thử một tuần không ăn không uống sẽ không gầy sao, người không chết đã có thể xem như kỳ tích lớn nhất của bọn họ.
Lục Cẩm Vinh nhẹ nhàng đem tay đặt lên trán Hạ Nhược Tâm, như thế nào lại đem mình biến thành như vậy.
“Lục tiên sinh, chúng ta ra ngoài trước đã.” Gia Hân Bảo thấy Cao Dật tiến vào, phía sau còn có một đống y tá anh liền biết tới lúc phải làm xét nghiệm, bọn họ ở chỗ này sẽ không tiện.
Tầm mắt Cao Dật ngừng trên người Lục Cẩm Vinh một giây, rồi sau đó đi đến, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ tối tăm dày đặc. Lục Cẩm Vinh luôn cảm giác có vấn đề gì đó nhưng cuối cùng vẫn cứ không nghĩ ra, chỉ có thể trước tiên là theo Gia Hân Bảo đi ra ngoài, bệnh nhân bên trong còn phải tiến hành một lần kiểm tra.
Kết quả kiểm tra khiến cho bọn họ cuối cùng cũng yên tâm hơn, kết quả kiểm tra rất tốt, hiện tại chỉ là chờ tĩnh dưỡng lâu dài. Lúc này Hạ Nhược Tâm không thể so với trước kia, trước kia cô gãy tay gãy chân đều là việc nhỏ, nhưng lần này bụng cô bị cắt đứt, nội tạng bên trong cũng phải khâu nhiều. Đôi khi Cao Dật có suy nghĩ cô gái này sinh ra là để chịu khổ, khi còn nhỏ một người không nơi nương tựa, khi trưởng thành lại chịu nhiều khổ cực như vậy. Ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không còn nữa.
Tiểu Vũ Điểm, nhớ tới đứa bé nho nhỏ kia Cao Dật không nhịn được ôm lấy mặt mình, không ai thấy được qua khe hở ngón tay anh chảy ra nước mắt, nhuộm dần toàn bộ bi thương.
Lại một ngày đi qua, Cao Dật vẫn ở nơi này, không một chút xao nhãng.
“Đau.” Đột nhiên có tiếng rên rỉ nho nhỏ, giống như tiếng gió thổi nháy mắt thổi đi khói mù trong lòng anh.
Anh vội vàng đi tới nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, Nhược Tâm…” Anh gọi tên cô.
“Đau…” Hạ Nhược Tâm nhíu mày, hiển nhiên thật sự rất đau đớn.
“Đau, mẹ, con đau…”
“Không sao, không sao.” Cao Dật vươn tay đặt lên trán của cô, sau đó trấn an cô.
“Nhược Tâm đừng sợ, không sao đâu, sẽ rất nhanh không đau, ngủ đi, ngủ đi sẽ hết đau.”
“Thế nào?” Gia Hân Bảo đẩy cửa tiến vào, mặt Cao Dật vẫn luôn lạnh lẽo lúc này cuối cùng cũng giãn ra một ít.
“Vừa rồi nói đau.” Cao Dật khẽ cười, vừa rồi cô ấy đã nói đau.
“Tạ ơn trời!” Gia Hân Bảo đập lên cửa. Nói đau, nói đau a, cô ấy nói đau. Nói đau là đã có ý thức, lập tức có thể tỉnh, còn lại chính là tĩnh dưỡng cho tốt, người này cũng coi như cứu về rồi.
“Tôi đi nói cho Lục Cẩm Vinh.”
Gia Hân Bảo vội vàng lấy điện thoại gọi cho số cá nhân của Lục Cẩm Vinh. Lục Cẩm Vinh vốn đang họp, kết quả điện thoại của anh vang lên, những người khác hai mặt nhìn nhau cũng không dám nói chuyện.
“Chờ một chút.” Lục Cẩm Vinh đứng lên, cũng đi ra ngoài.
“Ừ, tỉnh?”
“Không phải.” Gia Hân Bảo cố gắng nói đơn giản một chút. “Tỉnh lại một hồi liền kêu đau, có lẽ tới buổi tối sẽ hoàn toàn tỉnh lại.”
“Tôi tới xem.” Lục Cẩm Vinh cũng đứng ngồi không yên, những người bên trong đang ngồi họp hôm nào rồi nói tiếp. Anh vội vàng kêu thư ký an bài mọi chuyện, kết quả vừa mới đi lại biết một tin tức với anh mà nói rất là ý vị sâu xa.
Anh thấy trên tạp chí doanh nhân, trên bìa khổ lớn đưa tin chính về Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị cùng thiên kim Hạ gia Hạ Dĩ Hiên sẽ kết hôn. Đương nhiên giữa bọn họ không thể không khiến mọi người bàn tàn tán, một người trước là anh rể, một người là em vợ, có lẽ cũng sẽ có người bịa đặt ra một tiểu thuyết cực kỳ cẩu huyết. Ném tờ báo xuống, thần sắc Lục Cẩm Vinh đầy phức tạp.
“Như thế nào, Sở Luật, anh đây là tự đem bán chính mình?”
Múc này bên trong bệnh viện, Hạ Dĩ Hiên nhẹ nhàng nhăn mi lại, nơi nào cũng đau. Chậm rãi, cô rốt cục cũng mở ra hai mắt, kỳ thật đây cũng là bản năng, đến khi ánh sáng dừng trên mắt cô cô vẫn không biết mình là ai, lại là vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Từ bụng truyền đến đau đớn khiến cô muốn khóc.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không nói ra được tiếng nào.
“Không có việc gì, từ từ sẽ tốt lên.” Một đôi tay đặt lên trán của cô, một người đàn ông đang nhìn cô mỉm cười, từ đôi mắt anh có thể thấy được vẻ mệt mỏi, nhất định anh rất mệt, mà anh cười lại rất ấm áp.
“Cao… Cao Dật…”
Ký ức cũng từng chút hồi phục, cô biết mình là ai, cô biết mình đã xảy ra chuyện gì, cô biết mình vì cái gì lại ở đây.
“Là anh, Nhược Tâm, là anh.” Cao Dật nắm chặt tay cô. “Em yên tâm đi, em sẽ không sao đâu, sẽ tốt. Lúc này sẽ rất đau nhưng sau này mọi chuyện sẽ tốt.”
“Cảm ơn…” Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô lăn xuống dưới, rồi sau đó thấm vào gối. Kỳ thật ai lại muốn chết đâu, có lẽ cô phải tồn tại bởi vì có người vẫn chưa bị báo ứng, như vậy có phải thực không công bằng sao?
“Sao rồi? Đã tỉnh chưa?” Lục Cẩm Vinh vội vàng đi đến, vừa thấy Cao Dật nắm tay em gái mình trong mắt anh hiện lên một tia không vui, có điều đây cũng không phải thời điểm để nói chuyện đó.