“Sở Giang, ông không quản cứ mặc kệ con trai ông sao?” Tống Uyển lớn tiếng trực tiếp chỉ trích.
“Tôi có thể quản cái gì?” Sở Giang ngẩng mặt lên. “Bà tôi còn không quản được, còn có thể quản con trai sao? Chuyện của A Luật tôi khuyên bà buông tay, mà bà nên quản Sở Tương cho đến nơi đến chốn.”
Sở Giang nói khiến Tống Uyển uất muốn sặc, cuối cùng nổi giận dùng dùng cầm túi xách đi ra ngoài.
Bà ngồi lên xe đến thẳng bên ngoài tập đoàn Sở Thị, bà rất ít khi tới chỗ này nhưng cũng không có nghĩa bà sẽ không tới. Bảo vệ ngoài cửa vừa thấy bà muốn vào vội vàng đưa tay ngăn lại, nhưng cũng rất khách khí.
“Vị nữ sĩ này, xin lỗi, hiện tại là thời điểm công ty đang làm việc, nếu không có hẹn trước công ty sẽ từ chối khách thăm.”
Tống Uyển cũng không giải thích nhiều lời với bảo vệ, cũng không lý luận gì về thân phận của bà với bọn họ. Bà lấy điện thoại gọi thẳng cho Đỗ Tĩnh Đường: “Tĩnh Đường, ta là cô của cháu, cháu ra đây gặp cô một chút, bảo vệ không cho cô vào công ty.”
Suýt chút nữa Đỗ Tĩnh Đường đánh rơi điện thoại trong tay xuống. Anh vội vàng đứng lên đi đón cô của mình. Nhưng hiện tại anh có chút lo lắng, Hạ Nhược Tâm cũng đang ở đây, giữa hai người phụ này không có không khí tốt đẹp, đều rất không thích đối phương, nếu là gặp nhau thật sự không thua sao Hỏa đâm Trái Đất.
Đến khi anh tới cửa quả nhiên thấy, Tống Uyển giống như một phu nhân cao quý, cầm túi xách của mình đứng ở cửa. Cũng may bà biết thân phận mình, không ở chỗ này làm chuyện gì khác người, bằng không cuối cùng khó xử không phải là Sở Luật sao.
“Cô, sao cô lại tới đây?” Đỗ Tĩnh Đường gọi một câu ‘cô’ này kỳ thật trong lòng có chút xấu hổ, mà xấu hổ này cũng kèm theo có một chút khoảng cách, chính là bởi vì lần trước Tống Uyển nói không lựa lời, hai nhà quan hệ hiện tại không sai biệt lắm đều rất xa cách, ngoại trừ anh cùng anh họ vẫn quan hệ ở bên ngoài, dường như hai nhà không còn lui tới.
Tống Uyển kỳ thật cũng không được tự nhiên, bà ho khan một tiếng, người cũng đã tới đây rồi: “Như thế nào, không có chuyện gì thì ta không thể lại đây nhìn sao? Nó có bận không?”
“Hôm nay anh ấy không bận lắm.” Đỗ Tĩnh Đường nói xong liền có cảm giác nói không đúng, vội vàng thêm một câu:
“Nhưng hiện tại anh ấy đang họp.”
Hiển nhiên Tống Uyển không hoài nghi, bước chân bà cũng không dừng lại, tiếp tục tiến vào công ty.
Đỗ Tĩnh Đường luôn đi theo phía sau Tống Uyển, cũng thử hỏi: “Cô tìm anh họ có chuyện gì? Anh ấy đang hơi bận một chút, chờ anh ấy xong việc cháu sẽ đưa anh về nhà một lần.”
“Không phải cháu vừa nói nó không bận sao?” Tống Uyển dừng bước chân, thật sự cảm thấy Đỗ Tĩnh Đường nói chuyện mâu thuẫn cùng lộn xộn. Bận với không bận, không phải là một chuyện nói hai nẻo sao.
“À, cháu nói.” Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ trán mình. “Hiện tại anh không bận, nhưng anh đang cần họp nên cũng hơi bận.” Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy đầu mình muốn căng ra, rõ ràng trước nay cô rất ít tới công ty, như thế nào hôm nay lại tới, lại còn chọn một thời điểm rất tốt, Hạ Nhược Tâm cũng đang ở đây.
Rốt cuộc hai người phụ nữ này có duyên phận gì, vậy mà cũng có thể gặp nhau được.
“Không sao cả.” Tống Uyển cầm chặt túi xách vẫn đi về phía trước. “Cô chờ nó xong việc.” Lúc này bà đã đứng ở cửa thang máy, chờ Đỗ tĩnh Đường mở thang máy ra.
“Mở đi.” Thấy Đỗ Tĩnh Đường nửa ngày bất động, Tống Uyển trầm mặt thúc giục một câu. Lát nữa bà còn phải về với Hương Hương, không có nhiều thời gian đứng chỗ này.
Đỗ Tĩnh Đường lấy thẻ của mình, quẹt một cái, tháng máy mở cửa ra, Tống Uyển đi nhanh vào.
Đỗ Tĩnh Đường muốn lấy điện thoại của mình báo bên kia chuẩn bị sẵn sàng, Thái Hậu đến. Nhưng anh sờ soạng nửa ngày cũng không thấy điện thoại của mình, lúc này mới nhớ tới do anh vội vàng đã quăng điện thoại lên bàn làm việc. Trán anh chảy ra một ít mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng chỉ biết tùy vận mệnh.
“Tĩnh Đường, cô hỏi cháu một việc.”
Trong thang máy, Tống Uyển đột nhiên nghiêm túc nói.
“Dạ, cô cứ nói.” Đỗ Tĩnh Đường dường như cách xa bà một chút, ngón tay cũng đặt trên nút có số 18 kia, kỳ thật có rất nhiều lần anh muốn ấn tạm dừng.
“Tĩnh Đường, cháu thành thật nói cho cô, anh họ cháu có phải mới tìm tới một gái hầu rượu?” Tống Uyển nghiêm túc hỏi, cũng chú ý biểu tình trên mặt Đỗ tĩnh Đường.
“Gái hầu rượu?” Đỗ Tĩnh Đường mở mắt, sao có thể. Gái hầu rượu, nơi nào có gái hầu rượu tới? Liền tính có phụ nữ thì cũng là Hạ Nhược Tâm, nhưng anh ở đây cũng nghe được phong thanh một ít rằng Sở Luật ở Giang Nam cùng một gái hầu rượu thường xuyên ra vào. Nhưng anh biết anh họ anh ngoại trừ Hạ Nhược Tâm thì đều không có hứng thú với bất kì cô gái nào ở ngoài, cũng không có khả năng cùng cô gái khác thanh đôi, huống chi là một gái hầu rượu?
Nếu tin này là thật, như vậy cũng chỉ có một khả năng, gái hầu rượu kia chính là Hạ Nhược Tâm. Nhưng nghĩ tới khả năng này da đầu anh không khỏi tê dại, Hạ Nhược Tâm đi đâu làm gì mà lại bị truyền thành như vậy, chuyện này cô của anh sẽ lại càng không đồng ý. Vốn dĩ giữa hai người đã không hòa hợp, mà cô anh lại đặc biệt để ý tới thân phận, chẳng sợ điều kiện gia đình kém một chút, trẻ mồ côi cũng được, chỉ cần không phải từ nơi này ra thì bà đều có thể tiếp nhận.
Như thế nào mà Hạ Nhược Tâm một hai phải ép mình đến nông nỗi như vậy, phải cho mình một loại thân phận ấn tượng như vậy? Anh nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.
“Tĩnh Đường…” Tống Uyển lại hỏi anh một tiếng, mà Đỗ Tĩnh Đường không trả lời.
“Tĩnh Đường…” Lại là một tiếng.
Đỗ Tĩnh Đường mới hồi lại tâm trí: “A, cô gọi cháu?”
“Ừ.” Tống Uyển nheo mắt lại, theo bản năng cảm giác có chuyện gì đó không đúng. “Tĩnh Đường, cháu thành thật nói cho cô, có phải cháu có chuyện gì giấu cô?”
“Không có.” Tay Đỗ Tĩnh Đường đổ mồ hôi. “Gần đây cháu đều bận sắp chết, chuyện của anh họ cháu cũng không biết nhiều. Muốn hỏi gì cô cứ trực tiếp tìm anh họ thì càng rõ.”
Không hỏi được gì từ miệng Đỗ Tĩnh Đường, Tống Uyển liền không thừa thời gian nói chuyện với anh, nói nhiều cũng sẽ không nói lời thật. Vừa lúc này tháng máy đã tới tầng 18, ài, mười tám tầng này không phải chính là mười tám tầng địa ngục sao?