Cao Dật khởi động xe, họ cũng không chú ý tới, một chiếc xe màu đen vừa chạy lướt qua. Mà người đàn ông ngồi trên xe đột nhiên đặt tay lên ngực, anh cảm thấy kỳ quái.
“Làm sao vậy, Luật?” Một bàn tay trắng nõn đặt lên vai anh, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì.” anh buông tay, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chỉ có anh biết, nơi anh ôm lấy vừa rồi, không thoải mái, nơi đó chính là, trái tim anh.
Lý Mạn Ni rút tay về, cũng không biết vì sao, chỉ cần đến đây, trong lòng cô ta lại dấy lên sự bất an, kỳ thật ở nước ngoài rất tốt, nhưng họ lại mãi ở nơi này.
Cao Dật dừng xe lại, Hạ Nhược Tâm vẫn ngơ ngác không di chuyển, nơi này đâu phải nhà họ, cửa xe mở ra, Cao Dật cười, “Đừng hỏi gì cả, xuống đi.”
Hạ Nhược Tâm đành phải ôm Tiểu Vũ Điểm xuống xe, mà Tiểu Vũ Điểm trong ngực cô lúc này cũng đã tỉnh dậy, tay nhỏ xoa mắt, mơ mơ màng màng hỏi, “Mẹ ơi, về đến nhà rồi sao?”
“Tới rồi.” Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp mở miệng, Cao Dật đã ôm bé.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn ngôi nhà to đẹp này, nhà bé rất nhỏ, thực, có phải nơi này đâu?
“Chú ơi, nơi này không phải nhà Tiểu Vũ Điểm.” Bé phải về nhà, không phải nơi này.
“Nơi này là nhà chú, về sau cũng sẽ là nhà của Tiểu Vũ Điểm.” Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, lại ghé vào vai Cao Dật, ngáp một cái.
“Cao Dật, vì sao lại đưa mẹ con em tới nơi này?” Hạ Nhược Tâm đứng trước xe, trong lòng là những suy nghĩ phức tạp, cô nợ anh quá nhiều, thật sự nhiều đến mức không biết lấy gì trả cho đủ.
“Đi vào trước đi, một chốc sẽ nói sau.” Cao Dật chỉ nói một câu như thế, Hạ Nhược Tâm cuối cùng chỉ có thể đi theo anh vào.
Nhà anh ở một chung cư nhỏ, không phải quá lớn, rất ấm cúng.
Mở cửa, phong cách kiến trúc kiểu Tây Âu, cũng không có quá nhiều đồ trang trí, vừa thanh tĩnh lại đơn giản, anh cúi xuông nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong lòng, ngủ một lúc rồi, vẫn chưa tỉnh hả.
“Anh bế con vào phòng trước, Nhược Tâm, em cứ nghỉ ngơi đi.” anh bảo Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, bế Tiểu Vũ Điểm vào trong, nhẹ nhàng đặt bé lên giường, đứa nhỏ này lúc ngủ mặt hồng hồng, béo nộn, nhìn mà chỉ muốn cắn.
Trong tay bé vẫn là con búp bê kia, anh biết, đây chính là bảo bối của Tiểu Vũ Điểm. Đắp chăn lên người bé xong, anh mới đi ra.
Mà Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên sô pha, hình như lại thất thần.
Cao Dật đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.
“Đang nghĩ cái gì?”
Hạ Nhược Tâm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Cao Dật.
“Không có.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu, xích ra sau một ít, cô vẫn không thể thói quen tiếp xúc quá thân mật với anh.