Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1058: Nó còn nhỏ

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Tôi biết ông giấu đi.” Sở Luật khẽ cong môi, rất trào phúng. “Nhưng ông chỉ giấu được nhất thời, không giấu được vĩnh viễn. Tôi sẽ rất nhanh tìm thấy cô ta, đến lúc ấy những gì mẹ tôi chịu đựng, Hạ Nhược Tâm chịu đựng tôi sẽ bắt con gái ông chịu đựng.”

“A Luật…”

Ha Minh Chính gian nan kêu tên Sở Luật. “Cháu có thể nể mặt chú với dì, buông tha cho Dĩ Hiên một con đường. Lúc trước cháu trở về tìm Dĩ Hiên, cháu nhớ không, lúc ấy cháu đối với nó rất tốt. Nó không hiểu chuyện, nó còn nhỏ.”

“Ông còn có mặt mũi không?” Sở Luật hơi nheo đôi mắt lại. Dưới mắt Hạ Minh Chính đã thâm, tóc cũng đã bạc hết. “Chính ông đã làm gì trong lòng ông cũng rõ ràng, Hạ Dĩ Hiên thành người như vậy chẳng lẽ ông không có trách nhiệm?”

“Chú biết.” Hạ Minh Chính hiện tại mới biết hối hận, nhưng hối hận có lợi ích gì? Chuyện đều đã xảy ra nhưng ông không thể mặc kệ nhìn con gái chết, cho nên ông vươn tay kéo tay áo Sở Luật. “A Luật, chú cầu xin cháu buông tha cho nó một lần, một lần thôi cũng được. Chú sẽ đem công ty cho cháu, đem toàn bộ gia nghiệp cho cháu.”

Hạ Minh Chính cố gắng ngồi dậy rất vội vàng, ông ho khan, khuôn mặt đỏ lên như gan lợn.

“Hạ gia?” Sở Luật nhàn nhạt nói hai chữ này.

“Hạ Minh Chính, hiện tại ông còn nhắc tới Hạ gia. Chắc không ai nói cho ông biết, Hạ Dĩ Hiên đã đem những gì ông cho cô ta cho hết người khác sao?”

“Cháu nói cái gì?” Đột nhiên Hạ Minh Chính thấy đầu óc mình ong một tiếng, sau đó một trận đau đớn kịch liệt truyền đến rồi ngất đi.

Sở Luật xoay người đi nhanh ra ngoài, kết quả lại gặp Thẩm Ý Quân, bước chân anh hơi ngừng một bước rồi sau đó nhanh chóng rời đi. Thẩm Ý Quân quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Luật, khóe môi bà méo xệch có chút cay chát nói không nên lời.

Bà mở cửa phòng bệnh liền thấy Hạ Minh Chính nhắm chặt mắt lại, sắc mặt cũng không tốt liền vội vàng đi gọi bác sĩ tới. Bác sĩ kiểm tra nửa ngày mới biết là bị ngất xỉu, đến nỗi vì sao ông bị ngất xỉu, Thẩm Ý Quân cảm giác hẳn bị Sở Luật khiến cho sợ hãi.

Tới buổi tối Hạ Minh Chính mới tỉnh lại.

“Ý Quân, Ý Quân.” Ông kéo tay Thẩm Ý Quân giống như tóm được một bó rơm cứu mạng. “Bà biết không, Dĩ Hiên nó đem những gì tôi cho đều đi cho người khác, chúng ta xong rồi, thật sự xong rồi.”

Thẩm Ý Quân để kệ cho ông nắm tay mình, dường như nắm chặt khiến tay bà đau. Bà nhìn Hạ Minh Chính như vậy, câu ‘cổ phần kia nằm trong tay tôi’ bà vẫn không nói ra.

***

Lúc này tình cảnh ở Sở gia thật sự có thể dùng từ bi thảm để nói, ngay cả Sở Tương còn nhỏ cũng cảm giác được, cho nên hiện tại đều quanh quẩn theo bảo mẫu không ra khỏi cửa.

“Chuyện chính là như vậy.” Tống Uyển đem sự tình nói hết ra, nhưng che giấu thỏa thuận của bà cùng Lục Tiêu Họa, đây là Lục Tiêu Họa yêu cầu. Dù đã nói ra mọi chuyện bà vẫn cảm giác có gánh nặng trên người mình nhưng cũng nhẹ đi không ít, kỳ thật nhận sai cũng thật sự không có gì khó.

Trước kia sao bà lại không biết, nếu sớm nhận sai một chút nói không chừng hiện tại đã không ở tình huống này, khiến mình bị thương, khiến con trai tổn thương, cũng là tổn thương cả nhà.

Sở Giang im lặng không nói lời nào, Sở Luật cũng vậy. Anh đặt tay lên đầu gối, chỉ có thể thấy được trên mu bàn tay thỉnh thoảng gân xanh nổi lên.

“A Luật, mẹ thực xin lỗi con.” Tống Uyển khổ sở không biết phải nói gì nữa. “Là mẹ làm mất Tiểu Vũ Điểm.”

Sở Luật khẽ mím môi, trái tim đau đớn.

Hóa ra cô ấy thật sự trở về báo thù, hóa ra là bởi vì Tiểu Vũ Điểm đã mất, nhưng cuối cùng khi có cơ hội lại mềm lòng không động thủ.

Anh đứng lên, cầm lấy áo khoác của mình.

“Ba mẹ, con đi ra ngoài một lần.” Nói xong anh cũng không quay đầu lại, cứ vậy rời đi.

Lần thứ ba kết hôn của Sở Luật không thành lại thành, lại biến thành giông bão.

Tống Uyển nhìn về phía Sở Giang, vốn ông trẻ hơn tuổi rất nhiều giờ lại già đi rất nhanh. Sở Giang đưa tay xoa mặt bà, có thể trách mắng gì được, đều đã chịu nhiều khổ như vậy, suýt chút nữa mạng cũng đã không còn.

“Tôi xin lỗi…” bà lại xin lỗi.

Sở Giang than một tiếng, nắm chặt tay bà. Nhiều chuyện khiến hai vợ chồng bọn họ đối mặt với nhau, giờ chỉ hy vọng bọn họ có cơ hội đền bù. Nhớ tới đứa cháu bé nhỏ xinh đẹp kia hiện giờ còn không biết đang ở phương nào, lòng ông đau không thể tả.

Sở Luật lái xe tới tòa nhà mười tám tầng trước kia của tập đoàn Sở Thị, toàn bộ công ty đều đã dọn sang tòa nhà mới nên nơi này chỉ là một công ty con, phần lớn thời gian đều do Đỗ Tĩnh Đường phụ trách, thật lâu anh đã không tới, có khi phải nửa năm, từ sau sự kiện kia anh đã rất ít đặt chân tới nơi này.

Anh đi vào công ty, mọi người thấy anh đến đều đổi sắc mặt, vội vàng chào hỏi anh. Khi anh lấy ra một tấm thẻ mới phát hiện thẻ không dùng cho tháng máy này, lúc này mới nhớ tới đây là thẻ của tòa nhà hai mươi tám tầng mới.

Một lễ tân vội vàng chạy tới cung kính đưa tấm thẻ của mình.

“Cảm ơn.” Sở Luật nhàn nhạt nói một câu, quét thẻ, rời đi, không dư thừa biểu tình cũng không có động tác dư thừa.

Lễ tân hơi rùng mình, về lại chỗ làm việc của mình ở sảnh. Cô thật sự không biết sao lại có nhiều người thích tổng giám đốc như vậy, với cô mà nói tổng giám đốc nhiều nhất chính là một khối đá di động, hơi không chú ý sẽ vấp vào mà chết.

Tuy rằng dáng người rất đẹp, cũng có tiền, khuôn mặt cũng đẹp nhưng thật sự không phải là đồ ăn cho người thường bọn họ, bọn họ thật sự sẽ không chịu nổi, cũng không tiêu hóa được, miễn cưỡng ăn thì hậu quả cũng chỉ bị sặc mà chết.

‘Ting’ một tiếng, tháng máy ngừng lại.

Sở Luật đi tới tầng mười tám quen thuộc, là nơi anh đã làm việc nhiều năm. Sau khi anh tiếp nhận tập đoàn Sở Thị anh vẫn luôn làm việc tại đây, mười tám tầng anh còn có một chút tính người, sau khi qua tòa nhà hai mươi tám tầng anh cảm giác mình đã thật sự biến thành máy móc.

Tất nhiên sau khi anh rời đi nơi này liền không có người ở, văn phòng này vẫn là nơi dành riêng cho anh, ngoại trừ mỗi ngày dọn dẹp vệ sinh sẽ không có người thứ hai lại đây.

Anh mở cửa ra, đi vào, bên trong quả nhiên không nhiễm một hại bụi, nơi anh từng làm việc tuy rằng thật sạch sẽ, tuy rằng không chút thay đổi nhưng cũng lại là lạnh băng.

Chọn tập
Bình luận