Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 674: Đứa bé không sao

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Sở Luật chỉ kéo tay Đỗ Tĩnh Đường xuống: “Thời điểm con bị bệnh anh đã không cứu con, hiện tại anh nhất định phải cứu con cho dù có phải lấy hết máu trên người anh.” Anh ngoảnh lại nhìn vào đôi mắt phức tạp của Hạ Nhược Tâm, cười trấn an đối với cô.

“Nhược Tâm, anh nhất định sẽ cứu con, em yên tâm anh nhất định sẽ cứu.”

Nói xong anh đi vào theo y tá, cửa một lần nữa được đóng lại, Hạ Nhược Tâm đã sớm không còn bất kì sức lực nào ngồi trên ghế nghỉ chân. Khi Cao Dật đến, Hạ Nhược Tâm vẫn là bộ dáng vô thần, đôi mắt cô vẫn không nhúch nhích ngây ngốc nhìn về phía trước, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, dường như đang nói gì nhưng lại cái gì cũng không nói.

“Nhược Tâm…” Anh vội vàng đã đi tới, ôm chặt lấy thân thể gần như suy sụp của Hạ Nhược Tâm.

“Cao Dật, làm sao đây, phải làm sao, toàn thân Tiểu Vũ Điểm đều là máu, em không có cách nào, ngăn được…” Bé luôn chảy máu, Hạ Nhược Tâm nói năng lộn xộn.

“Không sao, không sao đâu, yên tâm, bác sĩ sẽ cứu bé, bé ngoan như vậy sao có thể để mẹ vì bé mà khóc được.” Cao Dật gắt gao ôm thân thể không ngừng run rẩy của Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đỏ khủng khiếp.

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, thật sự hận không thể chính mình đi vào, nhưng anh không thể, anh chỉ có thể ngồi đây cùng Hạ Nhược Tâm chờ tin tức của Tiểu Vũ Điểm.

Mà anh tin Tiểu Vũ Điểm sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không, nhiều khổ sở như vậy đều đã trải qua, bệnh nặng cũng đã khỏi, bé nhất định sẽ không sao, bé mới chỉ có ba tuổi chưa được trải qua sinh nhật bốn tuổi, bé còn quá nhỏ, thật sự còn quá nhỏ, hơn nữa anh và Hạ Nhược Tâm sắp kết hôn, bé là tiểu hoa đồng của bọn họ, nếu không có bé thì ai sẽ làm tiểu hoa đồng cho bọn họ.

“Tiểu Vũ Điểm…” Môi Hạ Nhược Tâm run rẩy liên tục, trên môi khô khốc vô cùng chỉ phát ra một cái tên như vậy.

Mà lúc này bên trong cửa phòng cấp cứu. Sắc mặt Sở Luật gần như trắng bệch, trên trán anh toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

“Tiên sinh, không thể lấy được nữa nếu không thân thể của anh không chịu nổi.” Y tá nói có chút khó xử, nhìn dáng vẻ của anh nếu tiếp tục lấy máu chốc nữa anh sẽ ngất xỉu, nhưng đứa nhỏ bây giờ cần máu, thực sự rất cần máu.

“Không liên quan, lấy đi.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, vươn cánh tay ra, anh đã một lần không cho con cốt tủy, lần này anh sẽ cho con gái máu của mình, anh chưa từng thương con, chưa từng yêu con, cũng chưa từng cứu con. Anh nhất định phải cứu con chẳng sợ có thể lấy hết máu trên người anh.

“Cứu con gái tôi, chỉ cần cứu con bé.” Giọng nói Sở Luật khàn khàn truyền đến, cơ thể anh thật sự không hoàn toàn tốt nên bây giờ ngay cả nói một câu cũng vô cùng khó khăn. (Maru: Thực ra nếu càng về sau sẽ thấy anh cực kì, cực kì thương con luôn, rớt nước mắt)

Y tá do dự một lúc cuối cùng cũng kéo tay Sở Luật qua, Sở Luật không quan tâm những dòng máu ấm áp từ trên người anh truyền ra, anh đã cắn môi đến trầy ra nhưng lại lộ ra vẻ cực kì ấm áp.

Anh cuối cùng cũng có thể vì con gái mà làm chút việc.

Anh dùng sức cắm chặt ngón tay vào trong lòng bàn tay để bản thân không đến mức ngất xỉu, anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, nhất định phải biết được con gái mình đã bình an. Cho nên anh không thể cứ như vậy ngã xuống, anh là một người bố, anh phải tranh thủ niềm hy vọng sống cho con gái anh.

Một túi máu nữa, đôi môi anh đã thâm không có bất cứ màu sắc gì, mà mặt anh cũng xám trắng, ngồi ở chỗ đó dùng sức mở to hai mắt, không được để bản thân ở đây mất đi ý thức.

“Tiên sinh, không sao rồi, giải phẫu của con gái anh rất thành công, bé sẽ không chết, anh yên tâm.” Y tá chạy đến trước mặt Sở Luật, biết Sở Luật mong mỏi điều gì nhất. Vừa nghe y tá vội lại đây nói đứa nhỏ không sao, lúc này Sở Luật mới mở to hai mắt, con biết anh vẫn đang kiên trì.

“Không sao rồi…” Môi Sở Luật mấp máy, khóe môi vô lực giương lên, cuối cùng cũng cực kì mệt mỏi nhắm mai mắt lại, con không sao, thật sự không có chuyện gì, vậy anh có thể yên tâm.

Hai tay của anh chậm rãi thả xuống, ngón tay cũng buông lỏng. Y tá phát hiện lòng bàn tay bị anh đâm để lại dấu vết hằn sâu.

Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Cao Dật và Hạ Nhược Tâm cùng nhau đứng lên, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm thấy không còn chút sức lực nào, hai chân cô mềm nhũn không thể chống đỡ nổi cơ thể cô.

“Mấy người yên tâm, đứa nhỏ không có chuyện gì nhưng cần nằm viện quan sát còn có bố đứa nhỏ cũng vậy, anh ấy cấp cho đứa nhỏ quá nhiều máu cho nên bây giờ đang hôn mê.”

Bác sĩ vừa nói xong cửa lại được mở ra, bên trong nhanh chóng đẩy ra hai giường bệnh, một là Tiểu Vũ Điểm, một cái nữa là Sở Luật.

“Hai người đều không có chuyện gì chứ?” Đỗ Tĩnh Đường không yên tâm lại hỏi một câu.

Bác sĩ lắc đầu: “Ừm, không có việc gì, đứa nhỏ rất may mắn, mặc dù nhìn như vết thương rất nặng, thật ra bị đâm ở đầu nhưng không tổn thương đến não, chỉ là mất quá nhiều máu, người lớn và trẻ nhỏ đều không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tốt.”

Chỉ là…Ông nhìn về phía đứa nhỏ, mặc dù nói là không bị thương đến não nhưng dù sao cũng bị đụng vào đầu, nói không chừng sẽ có di chứng sau chấn thương, mà chuyện này bọn họ không thể bảo đảm.

Chỉ có thể chờ khi đứa nhỏ tỉnh lại mới xác định, nhưng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Hạ Nhược Tâm vội vàng chạy tới, sao mặt bé lại trắng như vậy, sao bé vẫn chưa tỉnh lại.

“Nhược Tâm, không sao, Tiểu Vũ Điểm mệt bé chỉ đang ngủ mà thôi, chờ ngủ đủ rồi sẽ tự tỉnh lại.”

Cao Dật ôm Hạ Nhược Tâm vào trong lòng mình, đôi mắt phức tạp từ trên người Tiểu Vũ Điểm rời đến khuôn mặt vô cùng kiên nghị, hai mặt người đàn ông vẫn nhắm chặt, thoạt nhìn không có một chút nào thả lỏng.

Anh mím môi, quay đầu lại vỗ nhẹ vai Hạ Nhược Tâm để cô có thể thả lỏng hơn một chút.

Bên trong phòng VIP, Sở Luật bỗng nhiên bật dậy, trên đầu anh vẫn còn đang chảy mồ hôi lạnh, anh nắm chặt đôi tay, đôi mắt khô khốc vô cùng, anh dường như nhìn thấy con gái anh ngã vào giữa vũng máu đang bất lực gọi bố.

Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm của anh, con gái của anh, đến đây anh như mới nhớ ra việc gì, vội vàng nhảy xuống giường. Mà lúc này cửa phòng được mở ra, một đôi tay dùng sức ấn lên trên vai anh.

“Anh họ, anh cẩn thận một chút.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ anh: “Nếu như anh còn đi xuống như vậy nữa thì cái mạng anh cũng không còn đâu.” Anh ấy bây giờ có biết cơ thể của anh ấy kém tới cực điểm không?

Bác sĩ nói nếu thêm một lần ngoài ý muốn nữa có lẽ anh ấy sẽ thật sự đi gặp thượng đế.

Chọn tập
Bình luận
× sticky