“Mẹ, mẹ…” Tiểu Vũ Điểm nhoài người về phía trước khiến Sở luật khiếp sợ vội vàng ôm lấy con gái, cơ lưng anh căng ra cũng khiến miệng vết nước nứt toác, sắc mặt anh trắng bệch nhưng vẫn cười với con gái.
“Ba, ba nhìn kìa, là mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ về phía trước, Sở Luật chăm chú nhìn qua, cách đó không xa có hai người đi tới, một là Lục Tiêu Họa, mà một người khác là…
Anh nheo lại hai mắt, cũng dựa người vào xe, da thịt trên lưng bị nứt ra rất đau.
Cao Dật, sao anh ta lại ở đây? Mà anh ta cùng Lục Tiêu Họa…
Trong đầu anh hiện lên một chút gì đó nhưng cũng không biết vì cái gì luôn không bắt được điểm mấu chốt.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm hướng Lục Tiêu Họa vẫy vẫy tay.
“Tiểu Vũ Điểm?” Ánh mắt Lục Tiêu Họa nhìn về phía trước, cũng dừng lại trên hai cha con nhà kia, lòng cô bỗng nhiên xốn xang chỉ vì một tiếng gọi mẹ non nớt, chỉ vì một đứa bé nho nhỏ.
Cô buông tay Cao Dật qua chạy về phía tiểu gia hỏa kia, chân cô đi một đôi dép lê bình thường, có lẽ không cao nhưng lại rất thoải mái.
Tiểu Vũ Điểm cũng buông tay ra chạy về hướng Lục Tiêu Họa.
Bé ôm lấy hai chân Lục Tiêu Họa, cười vui vẻ lộ ra hàm trăng trắng đều như bắp.
“Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.”
Lục Tiêu Họa xoa xoa mặt bé, đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm nhào lộn cho mẹ xem được không? Tiểu Vũ Điểm làm rất tốt, ba nói Tiểu Vũ Điểm là đứa bé giỏi nhất, sẽ nhào lộn đẹp nhất.”
“Phải, vốn dĩ chính là đứa bé giỏi nhất.” Lục Tiêu Họa cũng khen Tiểu Vũ Điểm.
“Mẹ, mẹ xem.” Tiểu Vũ Điểm lui về phía sau một bước, hai tay chống về phía sau, lập tức người bé uốn cong thành chữ O, lại đem thân thể uốn vài lần.
Môi Lục Tiêu Họa khẽ run run, đột nhiên trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Đứa nhỏ này, là đang lấy lòng cô sao?
“Giỏi, không ngã.” Lục Tiêu Họa đã đi tới ngồi xổm người xuống phủi đất trên tay bé, Tiểu Vũ Điểm vươn tay trắng nõn nắm lấy áo Lục Tiêu Họa.
Trong khi đó hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, đồng thời không còn giấu vẻ căm thù.
“Anh tới đây làm gì?” Cao Dật quay đầu lại, ngữ khí chất vấn không hề thân thiện.
Tầm mắt Sở Luật chuyển từ người Lục Tiêu Họa lên mặt Cao Dật, anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. “Sao các người lại ở bên nhau? Vì cô ấy cho nên anh thấy Tiểu Vũ Điểm cũng không cần sao? Nếu Nhược Tâm biết thì anh nói xem cô ấy có thấy thất vọng không?”
“Anh đừng nhắc tới Nhược Tâm, anh không xứng.” Cao Dật vừa nghe cái tên Hạ Nhược Lâm liền đau nhói trong lòng, đáp lại Sở Luật: “Trên đời này ai cũng có thể nhắc đến cô ấy, Sở Luật, chỉ có anh không được, anh không xứng. Lúc trước tôi để cô ấy về là tôi muốn thành toàn cho hai người, nhưng anh đã làm cái gì, mẹ anh đã làm cái gì? Các người giết Nhược Tâm, làm mất Tiểu Vũ Điểm.”
Sở Luật rít mạnh điếu thuốc, hút đến mức khói vào phổi khiến anh sặc sụa, anh xoay ngoặt qua ho khan, lưng lại truyền đến sự đau đớn.
“Tôi đã đem Tiểu Vũ Điểm trở về.”
“Thì có lợi ích gì?” Cao Dật cười lạnh. “Nhược Tâm đã không bao giờ trở về được, cô ấy đã bị người của Sở gia ngươi hại chết.”
Sở Luật không phản bác được, đúng vậy, Hạ Nhược Lâm chính là bị người Sở gia hại chết, anh thừa nhận mọi tội lỗi này đều do anh.
“Tiểu Vũ Điểm vô tội.” Anh lại thở ra một ngụm khói, nhìn chằm chằm Lục Tiêu Họa đang chơi cùng Tiểu Vũ Điểm. “Bé đem Lục Tiêu Họa thành mẹ mình, anh thương bé thì cho bé thỏa mãn ý nguyện nho nhỏ, điều này cũng không được sao?”
“Sau đó anh lại khiến Lục Tiêu Họa bị hại sao?” Cao Dật xoay người, khóe miệng khẽ cong lên rất lạnh. “Sở Luật, anh chính là tai họa, phụ nữ ở bên người anh không có ai có kết cục tốt. Con gái anh thì tự anh chiếu cố, Nhược Tâm đã mất mạng vì đứa nhỏ này, đủ rồi.”
Cao Dật đi nhanh tới, sau đó vươn tay nắm lấy tay Lục Tiêu Họa. “Tiểu Hoa, chúng ta đi.”
“Nhưng mà…” Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn thấy áo mình vẫn bị bé nắm lấy.
“Cao Dật, bé…”
“Đi!” Cao Dật nắm chặt tay Lục Tiêu Họa, thậm chí suýt chút nữa bóp nát xương của cô.
“Cao Dật…” Lục Tiêu Họa bị anh dọa sợ, trước đây cô chưa từng thấy anh như vậy. Rốt cuộc là làm sao mà anh giống như đột nhiên có đại thù với người khác.
Cao Dật buông tay Lục Tiêu Họa ra, sau đó nắm chặt bàn tay mình lại. “Tiểu Hoa, đừng gặp gã đàn ông như Sở Luật.”
“Em không…”
Lục Tiêu Họa không nghĩ tới sẽ có quan hệ gì với Sở luật, giữa bọn họ thật sự là trong sạch.
“Nghe anh nói, Tiểu Hoa.” Cao Dật đột nhiên đặt tay lên vai Lục Tiêu Họa. “Em không biết gã đàn ông kia là có dạng gì đâu. Anh nói cho em, hắn không phải là người, hắn là ma quỷ, em có biết hắn đã làm gì không?”
Lục Tiêu Họa quay đầu nhìn Sở Luật vừa bế con gái lên, người đàn ông kia thân thể cứng đờ, anh có thể nghe được bọn họ nói, đây là Cao Dật cố ý sao?
“Anh ta đã làm gì?”
Lục Tiêu Họa liếm bờ môi khô khốc của mình, có phải người đàn ông này trước kia thật sự làm cái gì, nhưng là một người đàn ông yêu con gái như vậy sao có thể sẽ là người xấu?
“Hắn có thể làm gì?” Cao Dật cười càng thêm lạnh.
“Hắn vì tức giận đã đem vợ của mình đưa lên giường một người đàn ông khác, hắn vì để được âu yếm người phụ nữ mình thích đã đưa một đống đàn ông lên giường vợ mình, hắn vì báo thù cho người mình yêu đã đánh gãy tay của vợ mình, hắn khiến vợ mình không có nhà, không có chỗ dung thân, thậm chỉ khiến cô ấy phải sinh con trong một cái nhà kho, hắn ngay cả con của mình cũng mặc kệ cho bé chết vì bệnh.”
“Mẹ của hắn đã lấy một quả thận của con gái hắn, mẹ của hắn đã làm mất đứa bé, lại đem mọi chuyện sai đẩy lên người mẹ của bé, đem mẹ của bé đẩy xuống biển khiến cô ấy bị tôm cá rỉa da gặm thịt. Hắn để một người phụ nữ khác nhốt mẹ của bé trong một gian phòng tối, bỏ đói bỏ khát cô ấy, đánh gãy chân cô ấy, hủy hoại gương mặt cô ấy, sau đó lại khiến cô ấy bị xe đâm chết thảm.”
“Mọi chuyện này đều là người đàn ông kia làm. Tiểu Hoa, em nói xem, người đàn ông như vậy có thể tha thứ sao? Hắn còn là người sao?”