Editor: Quỷ Quỷ
Yêu và không yêu hoàn toàn khác nhau, yêu thì vội vàng muốn cưới bằng được, không yêu thì muốn cô vĩnh viễn biến mất.
Buông bút xuống, cô đứng lên, lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, bọn họ đã thực sự kết thúc, cô xoay người, đi vào phòng mình, mà nơi này cũng không còn là phòng của cô nữa.
Sau này sẽ có một người phụ nữ khác ở trong này, nếu bọn họ không chê chỗ này dơ bẩn.
“Tôi đã nói rồi, cô không thể mang đi bất cứ thứ gì của nhà họ Sở,” Giọng nói của Sở Luật vang lên từ phía sau cô, nhưng cô không hề dừng bước, mở cửa đi vào rồi lại đi ra, trên người cô chỉ có một bộ quần áo, không mang gì theo nữa.
Sở Luật vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng bàng quan, giống như soi mói xem cô có đem theo thứ gì của nhà họ Sở không.
“Anh yên tâm, tôi chẳng cần gì cả,” Hạ Nhược Tâm chỉ ôm bụng mình, nhàn nhạt rủ mắt ngoại trừ điều này, nhưng cô tin anh sẽ không bao giờ muốn đứa nhỏ này, vì anh hận cô.
Cửa phía sau đóng lại, nơi này liền trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, an tĩnh đến mức khiến trái tim Sở Luật như bị ai đó bóp chặt, dường như có gì đó thay đổi, chỉ là anh không hề nhận ra.
Người vợ mới cưới của tổng giám đốc Sở Luật, Hạ Nhược Tâm, bị bắt gian trên giường, mà theo người có tâm tiết lộ, thực ra Sở tổng sớm đã biết chuyện này, nhưng vì niệm tình vợ chồng nên không hề vạch trần, đến khi Sở Luật gặp được Lý Mạn Ny, sớm đã chuẩn bị đơn ly hôn, nhưng không ngờ Hạ Nhược Tâm lại vì ghen tuông mà muốn hại chết Lý Mạn Ny.
Đến khi cô bị bắt quả tang ngoại tình, thiên hạ lại bình phẩm, Hạ Nhược Tâm có lẽ chính là hung thủ sát hại em gái ruột của mình là Hạ Dĩ Hiên, nguyên nhân cũng là vì Sở Luật, đã vậy còn là thứ lẳng lơ, kết hôn xong cuộc sống lại vô cùng thối nát, khiến Sở Luật nguội lạnh, bọn họ hiện đã ly hôn.
Toàn là bịa đặt, mấy người mấy ngày trước chửi bới Lý Mạn Ni giờ lại quay ra đồng tình, cô và Sở Luật còn được cảm thán là một đôi uyên ương mệnh khổ.
Hạ Nhược Tâm liền trở thành một người phụ nữ nổi tiếng ích kỷ, tư lợi, ác độc, hạ tiện, lúc này mà cô dám ló mặt ra đường, chắc chắn sẽ bị người người phỉ nhổ.
Trong phòng khách nhà họ Sở, Trầm Ý Quân và Hạ Minh Chính đang gượng gạo đối mặt vợ chồng Sở thị, thực sự không biết phải nói gì, chuyện vừa xảy ra không ai có thể tưởng tượng nổi.
“Thực xin lỗi, ông bà thông gia, là nhà chúng tôi sai, chúng tôi không biết dạy con.” Hạ Minh Chính nói ra câu này liền cảm thấy không có lập trường.
Ông cảm thấy thật mất mặt, điêu đứng.
“Chuyện này không liên quan đến ông bà, không cần để ý, nhà chúng tôi cũng có lỗi,” Nhà họ Sở cũng chỉ biết thở dài, Tống Uyển hổ thẹn cúi đầu.
Bà biết, sự tình không hề đơn giản, con trai của bà bà hiểu, bà sao có thể không biết con suy nghĩ cái gì, chỉ là bà thật sự bất lực, chỉ có thể chôn vùi tất cả trong lòng.
“Chúng tôi không có đứa con gái như vậy, chúng tôi chỉ có một con gái duy nhất là Dĩ Hiên, từ nay về sau, Hạ Nhược Tâm sẽ không còn là người nhà họ Hạ nữa.” Trầm Ý Quân đột nhiên ngẩng mặt, phẫn hận nói, bà không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, cho nên, bà muốn đoạn tuyệt với Hạ Nhược Tâm.