Bà xoay mặt trộm lau nước mắt, nhưng Hạ Nhược Tâm cũng không vì thế mà động tâm, cô thực sự bình tĩnh giống như biển chết, không thương tâm, không tổn thương, cũng không khó chịu.
Giồng như một người hoàn toàn xa lạ đứng trước mặt bà, không nói một câu, giống như bà đã nhận sai người.
Hạ Nhược Tâm đặt cằm lên đỉnh đầu con, ôm chặt con gái trong ngực.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Ý Quân, không nóng không lạnh nói: “Nếu bà thật sự giúp tôi, vậy tôi cũng không cầu xin Sở gia cứu Tiểu Vũ Điểm, bé không phải con gái tôi, tôi không thể sinh được, đứa bé này là con người khác.”
Đột nhiên Thẩm Ý Quân nghẹn ngào, bưng kín miệng, sợ chính mình không nhịn được khóc nấc lên.
Bà không ngừng gật đầu, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào.
“Cảm ơn!” Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm cúi thật sâu chào Thẩm Ý Quân, sau đó cứ như vậy ôm Tiểu Vũ Điểm bước từng bước trên phiến lá rụng rời đi.
Đều nói lá rụng về cội, cây chính là mẹ của lá rụng chúng nó che chở cho con mình, từ khi sinh đến khi rời cành, mặc kệ có bay xuống nơi nào, cuối cùng vẫn sẽ về với vòng ôm của mẹ.
“Mẹ, dì đó là mẹ của mẹ sao?” Tiểu Vũ Điểm hiểu chuyện hỏi Hạ Nhược Tâm, bé cũng không biết nhiều lắm, cũng không nghĩ được gì khác vì bé nghe thấy Thẩm Ý Quân xưng là mẹ của mẹ.
Vậy mẹ của mẹ chính là bà ngoại của bé sao?
Hoá ra bé còn có bà ngoại nha, bé cắn tay nhỏ, nhưng tại sao bé có bà ngoại, lúc sinh bênh ở bệnh viện chỉ mẹ và ba, còn những người khác đâu.
Cho nên, bà ngoại hẳn là không thích bé rồi.
“Ừm, là bà ngoại.” Hạ Nhược Tâm cũng không có ý giữ con, có một số việc cô sẽ nói rõ ràng để Tiểu Vũ Điểm hiểu.
“Bà không thích Tiểu Vuc Điểm ạ?” Tiểu Vũ Điểm giật nhẹ quần áo mẹ, cái miệng nhỏ bẹp xuống, có chút khổ sở.
“Không phải đâu.” Hạ Nhược Tâm đi rất chậm, nói cũng rất chậm: “Bà không phải là không thích Tiểu Vũ Điểm mà là không thích mẹ, Tiểu Vũ Điểm vừa ngoan vừa đáng yêu, sẽ có rất nhiều người thích con.”
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe lời này miếng nhỏ bẹp xuống liền nở nụ cười.
Bé áp khuôn mặt nhỏ vào má hơi lạnh của mẹ: “Mẹ đừng khóc, bà ngoại không thích mẹ nhưng còn có Tiểu Vũ Điểm thích mẹ, con sẽ vĩnh viễn chỉ thích mẹ, chỉ yêu mẹ.”
Hạ Nhược Tâm đặt con xuống, kéo đôi tay nhỏ của con.
Mẹ sẽ cả đời nắm tay con từ khi con bắt đầu sinh ra trên thế giời này.
Nếu có một ngày mẹ buông lỏng tay ra thì đó chính là ngày mẹ rời khỏi thế giới này.
Con là tất cả của mẹ, cũng là sinh mệnh của mẹ.
Tiểu Vũ Điểm bước chân nhỏ ngắn, vui vẻ nhặt lá cây trên đất, thỉnh thoảng đặt trên miệng thổi thổi, cho đến khi nhặt được rất nhiều rất nhiều, bé mới chạy tới đặt dưới rễ cây đặt phiến lá xuống dưới.
Đây là lá rụng về cội.
***
Buổi tối, Sở Luật lại về nhà ăn cơm, Tống Uyển vừa nhìn thấy con liền đau lòng, đứa nhỏ này, càng ngày càng thêm tối tăm, tuy rằng từ khi trưởng thành cũng không hay cười, nhưng so với hiện tại không giống nhau, cả người giờ như biến thành máy móc rồi.
Bà vươn tay nắm cánh tay Sở Luật.
“Mẹ, tay mẹ đau ạ?”
Tống Uyển lắc lắc ngón tay, thành thật nói: “Ừm, rất đau, con trai à, con đau không?
Sở Luật sờ cánh tay: “Tốt ạ!” Anh da thịt rắn chắc, sức lực vẫn tốt.
“Haizz…” Tống Uyển than thở, bấy giờ mới tin đây là con trai của bà, là con trai có máu có thịt cũng biết đau, bà còn tưởng anh không biết đau là gì nữa.
Tống Uyển: “Mạn Ni vẫn chưa trở về?”
“Vâng ạ!” Sở Luật đang ăn cơm, không quá thích vấn đề này.
“Vậy con bé ở Lý gia cũng tổ, chỉ cần con bé tâm tình tốt thì cháu nội mẹ lớn lên cũng tốt.”
Hai từ cháu nội này làm Sở Luật ngón tay Sở Luật nắm thật chặt.
“Đúng rồi, hôm nay mẹ nhìn thấy Hạ Nhược Tâm.” Tống Uyển lại nhớ tới chuyện chiều nay, cũng không có nghĩ nhiều: “Con bé ôm một đứa trẻ, ba bốn tuổi.”
Sở Giang nghe vậy mắt bỗng nhiên trợn tròn, ba bốn tuổi?
“Không phải.” Tống Uyển biết biểu hiện của chồng là có ý gì, đây cũng không phải quay phim truyền hình, chuyện ly hôn rồi mang thai, Sở gia bọn họ chưa có diễm phúc lớn như vậy, TV là TV, hiện thực chính là hiện thực.
“Vậy à?” Sở Giang thật sự thất vọng, vốn tưởng còn có thể hy vọng có cháu nội, tuy rằng ông cũng sắp có nhưng nếu thêm một đứa nữa ông cũng rất vui. Cháu nội mũm mĩm trắng trẻo.
“Có thể đó là con của người đàn ông kia.” Tống Uyển chỉ có thể cho rằng như thế: “Như vậy cũng tốt, con bé cả đời không thể sinh con, về sau ít nhất cũng có một đứa con có thể phụng dưỡng bên cạnh.”
“Đúng vậy.” Sở Giang ngẫm lại trong lòng tự yên tâm.
Hai người từ đầu đến giờ tự cố nói, không hề phát hiện đôi mắt đen của Sở Luật đang tràn lên chua xót.
“Ba, mẹ, con ăn xong rồi.”
Sở Luật buông đũa xuống: “Con về phòng trước.” Anh đứng lên, sắc mặt trầm trọng, bước chân trên mặt đất, một bước lại một bước gần như hợp với nhịp điệu trái tim.
“Đứa nhỏ này…” Tống Uyển vẫn lo lắng cho con trai, Hạ Nhược Tâm là người anh ước định từ nhỏ, nhưng mà sai rồi, chính là sai rồi, hiện tại hai người đều đã có gia đình, khó có thể cứu vãn.
“Yên tâm đi.” Sở Giang vỗ bả vai vợ: “Tiểu Luật không còn bé nữa, nó biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.”
“Đây cũng chính là chuyện tôi lo lắng nhất.”
Tống Uyển nắm tay đặt trên đầu gối, trong lòng vẫn không có dự cảm tốt, chính bởi vì tính tình của con trai cho nên bà mới sợ anh để tâm vào chuyênn vụn vặt cả đời cũng không thoát ra được.
Hiện tại Hạ Nhược Tâm giống như một viên chu sa trước ngực anh, chỉ hơi chạm vào thôi cũng xuyên tim đau đớn.
“Hãy tin con đi.” Sở Giang chỉ có thể an ủi vợ, ông cũng quá rõ con trai mình, mặc kệ gặp chuyện gì, Sở Luật chính là Sở Luật, anh sẽ không suy sụp.
Sở Luật lái xe rời nơi ở của cha mẹ, khi hoàng hôn buồn xuống, anh đều nghĩ sẽ trở về, không phải vì trong nhà có hơi ấm, cũng không phải vì trong nhà có người đợi anh, chỉ vì đó mới là nhà anh, tình yêu thương gia đình, là thành công, mà anh lại là thất bại.
Về nhà, mở cửa, bật đèn.