Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1039: Chúng ta về nhà

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Hạ Minh Chính trong lòng vừa tức giận vừa phẫn nộ, rồi lại đau lòng, đời này ông cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, vì đứa con gái ông mất đến nửa đời người để chăm sóc. Nếu nói con gái là kẻ thù từ kiếp trước, thì ông không biết kiếp trước ông đã nợ Hạ Dĩ Hiên bao nhiêu. Bây giờ làm thế nào, làm thế nào được đây?

“Mặc kệ là ai hỏi chuyện này, con cũng không được thừa nhận,” Hạ Minh Chính cắn môi, dặn Hạ Dĩ Hiên.

“Con biết rồi, ba.” Hạ Dĩ Hiên vốn trong lòng cũng nghĩ không muốn thừa nhận, nhưng cô lo lắng bây giờ không phải là chuyện này.

“Ba, vậy chuyện với nhà họ Lục bên kia làm thế nào cho xong?”

“Con cứ không thừa nhận.” Hạ Minh Chính cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có cách là đánh chết cũng không thừa nhận, mà người Lục gia bên kia nếu muốn nói đã nói từ sớm chứ không đợi đến tận ngày hôm nay.

“Dĩ Hiên, hay là ba để con ra nước ngoài một thời gian.”

Ông nghĩ nghĩ vẫn thấy là đưa Hạ Dĩ Hiên chạy đi xa là tốt nhất, giống như bốn năm trước đây, nó muốn đi nơi nào thì đi, trốn cho tốt, về sau cũng đừng trở về đây, một cô con gái còn sống, so với một đứa con gái ngồi tù thì tốt hơn rất nhiều.

Ông thương con, nhưng cũng không thể đem nửa đời sau của con gái mình ra đánh cuộc một cách mạo hiểm.

“Con không.” Hạ Dĩ Hiên kéo chăn, chùm chăn lên trên người, mặc kệ thế nào ả cũng phải ở lại, bây giờ mà trốn đi, cô không cam lòng, cô không thể nào cam tâm.

Hạ Minh Chính đứng lên, đối với thái độ của con gái vô cùng thất vọng, ông thật sự muôn đem đánh chết, tiếc là đây vẫn là đứa con gái nhỏ mà cả đời ông đều coi như sinh mệnh, kết quả chiều chuộng lại hại nó biến thành như vậy, nếu là con trai có lẽ ông đã đánh chết hàng bao nhiêu lần.

Ông bây giờ cũng muốn biết, Lục Tiêu Họa làm sao mà biết được chuyện này, tại sao cô nhìn thấy, cô biết Hạ Nhược Tâm, ông chẳng thể ngờ được, tiểu thư họ Lục kia lại là Hạ Nhược Tâm.

Cha con bọn họ hai người bên này nói chuyện với nhau như chỗ không người, bày mưu tính kế, lại không để ý đến lúc này bên giường bệnh bên kia, người phụ nữ đang ốm nắm chặt góc chăn trên người, nước mặt cứ vậy rơi từng giọt, từng giọt ướt đẫm cả vào trong chăn.

Mấy ngày nay Hạ Minh Chính đều không ngủ, ông luôn luôn sợ người Lục gia đến gặp ông gây phiền toái. Mỗi ngày ông ta đều thấp thỏm lo âu, mỗi giây trôi qua đều dày vò, chờ đến rất khuya ông mới có thể thở dài một hơi, tốt quá, hôm nay không có ai tìm đến.

Vài ngày sau, trong lòng ông cũng có vài tia hi vọng, có lẽ người Lục gia căn bản là không để việc này ở trong lòng, ngay cả việc nói chắc họ cũng không nói, rốt cuộc nói ra việc này đối với Lục gia cũng chỉ là chuyện xấu.

Thêm mấy ngày nữa, ông yên tâm dần, nhưng chuyện làm ông đau đầu không phải có chuyện về nhà họ Lục, mà là Thẩm Ý Quân. Sau khi sự việc vỡ lở, bà chuyển sang một cái phòng không có người ở trong Hạ gia, bây giờ ông ngày nào cũng phải chạy theo cái đứa con gái hay gây chuyện của mình nên chẳng dám đi đâu, hiện tại ông ta có thể quản cô, nhưng sau này Hạ Dĩ Hiên lấy chồng, chẳng phải trong nhà này chỉ còn một mình ông ta hay sao.

Càng già sẽ lại càng sợ cô đơn, hiện tại ông cũng chỉ muốn Thẩm Ý Quân nghỉ ngơi tốt, chỉ là bọn họ có thể trở về như trước được không?

“Ba cưới một người khác là được rồi.” Hạ Dĩ Hiên bĩu môi. “Đàn bà thiên hạ này đầy.”

Hạ Minh Chính trừng mắt nhìn Hạ Dĩ Hiên một cái. “Vậy con vì sao suốt ngày phải bám lấy Sở Luật, thiện hạ này đàn ông nhiều như vậy.”

Hạ Dĩ Hiên bị chọc đúng chỗ đau, tức giận gạt rơi cái ly trên mặt đất, bỏ lên lầu.

Hạ Minh Chính trong lòng rối rắm, cuộn chặt khó chịu, đi tới đi lui. Hạ Dĩ Hiên biết có những người đó không thể bỏ được, Hạ Dĩ Hiên chắc chắn không bỏ Sở Luật, nó có biết là cha nó cũng không thể bỏ Thẩm Ý Quân.

Nhưng bây giờ Thẩm Ý Quân kiểu gì cũng không tha thứ cho cha con bọn họ, bà nói, trừ khi bà nhìn thấty một Hạ Nhược Tâm an toàn, vui vẻ, nếu không hai người từ giờ đến chết già cùng không lui tới nữa.

Chết già cái gì mà chết già, hai ông bà bây giờ bao nhiêu tuổi, một chân đều đã thò sẵn xuống mồ rồi, nói đến chết già còn xa lắm hay sao?

Ở nhà họ Lục, Tần Tuyết Quyên đang chỉ đạo cho đám người làm trong nhà dọn dẹp vệ sinh đâu ra đấy.

“Đúng rồi, chỗ này phải quét sạch hơn chút nữa,”

“Đồ vật trong phòng tiểu thư cũng đổi hết đi, chăn màn không giặt nữa, ném hết đi.”

Tần Tuyết Quyên có hơi mê tín, cho nên đem hết đồ vật trước kia của Hạ Nhược Tâm cả chăn chiếu, mấy thứ linh tinh vứt đi hết, đổi thành toàn thứ mới mẫu mã màu sắc khác, bà thử nằm lên, rất là thoải mái.

Hy vọng về sau tiểu thư không phải khổ, nghĩ đến đây, Tần Tuyết Quyên không tránh được lại than một tiếng, cô ấy không phải là Lục gia tiểu thư thật sự, nhưng bây giờ trên thì từ lão gia, phu nhân, dưới thì đến người làm như bà đều coi cô là là tiểu thư.

Ai cũng chỉ muốn cô sau này bình bình an an, không phải chịu chút khổ sở nào.

“Đây là dì Tần của con chọn, con thích không?”

Giản Thanh Doanh chỉ vào trong phòng, hỏi Hạ Nhược Tâm.

“Rất thích.” Hạ Nhược Tâm gật đầu, đồ dùng trong phòng cô cái gì cũng đã được đổi, thật là rực rỡ, mà cô cũng thích cái màu tím nhàn nhạt này.

“Cảm ơn dì Tần.” Miệng cô nói cảm ơn rất ngọt.

“Không cần, không cần.” Tần Tuyết Quyên lau hai tay vào quần áo mình, chợt nhớ ra trong nồi vẫn đang nấu canh ngao.

“Đúng rồi, tôi đi xem nội canh của tôi đã, phải nấu một nồi canh thật ngon để tiểu thư uống mới được.” Bà nói xong liền đi ra ngoài.

Giản Thanh Doanh sửa sang lại tóc con gái. “Con cũng nghỉ ngơi đi, lát nữa tỉnh táo rồi nói chuyện.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Hạ Nhược Tâm vươn tay ôm Giản Thanh Doanh, trên đời này cho cô tình thương của mẹ, cuối cùng lại là một người không hề có quan hệ huyết thống với cô như vậy.

Mà mẹ đẻ của cô đâu, cả đời này đối với con gái của bà ta, bà không hề làm tròn một ngày trách nhiệm của người mẹ, cho nên bà không hề xứng đang với chữ mẹ.

Giản Thanh Doanh rất muốn nói thêm mấy câu với con gái, lại thấy sắc mặt Hạ Nhược Tâm mỏi mệt, nhớ tới bác sĩ đã dặn dò, cô thật ra bây giờ vẫn được coi như người bệnh, thân thể này mà không bồi bổ mấy năm cẩn thận thì cơ bản là đừng mơ sẽ khôi phục. Nghĩ lại con gái mình phải chịu khổ, trong lòng bà lại thấy đau.

Lúc trong phòng chỉ còn lại có một mình Hạ Nhược Tâm, cô mới mở cửa tủ, lấy ra một con búp bê rất cũ.

“Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nhà.” Cô dán mặt mình lên mặt búp bê, nếu bây giờ có ai nhìn thấy bộ dạng của cô, khả năng sẽ thấy thật là thương xót.

Cô không điên, cô tỉnh táo thấy rất rõ ràng, cô đánh mất đứa con gái duy nhất, cũng đang đánh mất chính mình.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky