“Không sao.” Sở Luật xoa đầu con gái. “Ba cũng muốn quăng đi, như vậy sẽ có cái mới để dùng. Bảo Bảo nhà ta giỏi quá, giúp ba một việc lớn.” Anh nói, rồi ném điện thoại xuống đất.
“Bảo Bảo, chúng ta đi mua cái mới được không?”
Tiểu Vũ Điểm lấy hai tay ôm lấy cổ ba, vui vẻ cọ cọ vào mặt anh, nhưng vẫn không có bất cứ âm thanh gì.
Sở Luật có chút thất vọng, bác sĩ nói có lẽ thêm vài ngày sẽ tốt, nhưng con gái anh vẫn không thể nói chuyện, giống như bé không thích nói chuyện, nhiều nhất chỉ gật đầu và lắc đầu, bất cứ lời nào cũng không muốn nói.
Sở Luật nhặt điện thoại của mình từ trên mặt đất, lấy sim bên trong ra, sau đó tìm một thùng rác ném điện thoại cũ vào. Còn chuyện đứa bé Trần Mai Mai kia anh sẽ đi xem một chút, còn có cho vợ chồng kia đến thăm đứa bé không thì còn xem tâm tình của anh thế nào.
Toàn bộ gia đình Trần gia đã sớm tàn, sợ là xuất hiện trước mặt người khác cũng sẽ bị ném lá cái trứng thối. Hiệu quả của video không tồi, hiện tại dường như mọi người đều biết. Anh sẽ khiến những người này nhớ kỹ, chọc vào Sở Luật sẽ có kết cục thế nào, mà loại kết cục này người bình thường không có khả năng chịu đựng được.
Đây là một bệnh viện khác, so với nơi Tiểu Vũ Điểm chưa trị thì điều kiện kém hơn rất nhiều. Công ty của Trần Lập An kia đã bị Sở Luật động tay chân, hiện tại chẳng những không có lợi nhuận mà còn thiếu một đống nợ. Đúng vậy, Sở Luật không bắt họ phải chết mà muốn bọn họ sống không bằng chết.
Bên trong bệnh viện, một đứa bé gái gào khóc quấy phá không thôi, thỉnh thoảng nó gào đòi mẹ, không chịu làm bất cứ kiểm tra nào, cũng không ăn cơm. Đứa nhỏ này bị bệnh thận nặng, bện viện không còn cách nào khác chỉ có thể hướng cô nhi viện bên kia cầu cứu, rốt cuộc hiện tại không có thân nhân nào chăm sóc đứa nhỏ này. Có bệnh nặng như vậy, hiện tại ai lại nguyện ý đem gánh nặng này về tay mình. Vốn có vợ của Trần Lập Bình có lẽ có thể chiếu cố cho đứa bé này một chút, nhưng sau khi có đoạn video kia thì người ta đã cùng Trần Lập Bình ly hôn, toàn bộ Trần gia đều tan, đã không còn có ai muốn quản đứa nhỏ này.
Mà theo tính tình của Sở Luật, ba người bên kia cần thiết ở trong tù ngây ngốc thêm vài ngày, có khi còn ngẩn ngơ cả đời trong đó.
“Tôi sẽ không đi.” Sở Luật đưa điện thoại lên tai, giọng rất lạnh nhạt.
Dường như bên kia lại đang nói gì, anh dựa lưng vào sô pha, miệng khẽ nhếch lên. “Tôi muốn hỏi cục trưởng một chút, Trần Mai Mai sống chết thì có quan hệ gì với tôi? Chẳng lẽ tôi tới thăm nó thì nó sẽ không cần thuốc mà khỏi? A…” Anh cười nhạo. “Nếu thật là như thế, ông nói xem có phải tôi không cần đi kinh doanh, chỉ cần tới trước mặt các bệnh nhân rồi sau đó họ có thể khỏe. Nếu tôi có thể bắt cướp thì cần các ông làm gì, nếu tôi có thể trị bệnh thì còn cần bác sĩ làm gì?”
“Ông không cần nói nữa, tôi sẽ không đồng ý.” Sở Luật với điểm này rất dứt khoát. Anh không thừa thời gian đi xem kẻ thù của mình sống hay chết, còn đối phương là năm hay nữ, thậm chí là trẻ con thì có quan hệ gì với anh?
Người bên kia còn lải nhải nói, Sở Luật một chút nhẫn nại cũng không còn, anh ngắt cuộc gọi, ném điện thoại lên trên bàn. Anh xoay người, vừa lúc thấy Tiểu Vũ Điểm đang đứng ở cạnh cửa.
“Lại đây bảo bối.”
Sở Luật vươn tay về hướng con gái, Tiểu Vũ Điểm chạy tới tự động bò lên đầu gối anh. Có lẽ bé đã chịu hoảng sợ, không còn quá nhớ người cha này, nhưng bản năng thân cận ruột thịt lại vẫn còn.
Bé thích Sở Luật, rất thích người cha này, tuy rằng nói ký ức về ba trong bé thật sự không có quá nhiều.
“Tỉnh ngủ.” Sở Luật bế con gái lên, để con gái đứng trên đùi mình, sau đó xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, lại tay chân nhanh nhẹn tết tóc thật đẹp cho con.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, sau đó chỉ vào điện thoại anh đặt trên bàn của anh.
Sở Luật cho rằng con gái muốn nghịch điện thoại nên anh lấy điện thoại, mở ra đưa con gái chơi.
Tiểu Vũ Điểm ấn nửa ngày, sau đó đưa điện thoại lại cho Sở Luật, bé lại tự nghịch tay mình. Chuông điện thoại chợt vang lên, Sở Luật nghe máy, vẫn là điện thoại của cục trưởng, anh không muốn nghe bởi vì quá phiền.
Anh đưa tay mình ra làm đồ chơi cho bé nghịch, lại đặt điện thoại lên tai.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.” Sở Luật hơi nheo hai mắt lại. “Tôi không muốn đi.”
Anh cúi đầu, vừa thấy khuôn mặt của con gái thì sự lạnh lẽo vừa rồi cũng biết mất, anh xoa xoa khuôn mặt của con gái.
Tiểu Vũ Điểm quơ quơ chân, sau đó bé vươn hai tay mình chỉ lên điện thoại Sở Luật đang đặt bên tai, sau đó dùng sức gật đầu.
Sở Luật ngắt điện thoại, cũng mặc kệ mặt mũi người kia có phải còn đang nói hay không.
“Bảo Bảo muốn ba đi?” Anh thử nói chuyện với con gái, mà anh kỳ thật cũng không rõ ràng vì sao mình lại hỏi như vậy, dường như cảm giác chính là như thế.
Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu.
“Con muốn đi thăm Mai Mai?”
Sở Luật lại ôm con gái lên, hỏi bé. Các vết thương trên người các bác sĩ cũng đã nói, ngoại trừ người lớn gây ra còn có vết thương do trẻ con gây ra. Anh không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai đã để lại nhiều vết thương trên người con gái anh như vậy, nhiều vết thâm tím kia ngoại trừ Trần Mai Mai thì không còn có ai. Cho nên bảo anh đi gặp đưa bé kia thì coi anh là người quá tốt rồi.
Anh sẽ không ra tay với trẻ con không có nghĩa anh là một người dễ nói chuyện, là một người bao dung.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay kéo tay áo Sở Luật, sao đó áp mặt mình vào mặt anh.
“Ba… đi.”
Bé nói không phát ra âm thanh, tuy rằng không có âm thanh phát ra nhưng Sở Luật nhìn khẩu hình của con gái có thể nhận ra. Bảo Bảo muốn anh đi sao?
“Được, ba mang con đi.” Anh đồng ý với con gái, lại chỉ chỉ vào mặt mình. “Yêu ba, ba sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đi, được không?”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn hôn má ba một cái, sau đó tiếp tục nghịch bàn tay của ba. Cũng không biết tính tình bé đã thay đổi như thế nào, hiện tại cho dù đưa cho bé một lá cây bé cũng có thể chơi cả ngày, không quấy cũng không khóc, nhưng cũng là không khóc không cười.
Lúc đi ra ngoài ánh nắng mặt trời vẫn có chút mãnh liệt, anh đưa tay chắn trước mặt con gái rồi ôm con lên xe.