Cũng không phải không nói, nhưng bọn họ chỉ một người đáp, một người ứng, một người à, một người dạ… ít nhất cũng để các cô biết mình vẫn còn có thể nói chuyện, vẫn còn tồn tại. Chứ nếu cứ im lặng thì có khi các cô chưa kịp rời đi thì đã bị điên khùng.
“Hạ Nhược Tâm, em có hối hận vì cứu chị không?”
Thẩm Vi đột nhiên hỏi cô, đây là vấn đề cô vẫn luôn muốn hỏi từ lúc bị bắt đi, liệu em ấy có hối hận vì bị cô liên lụy không?
Hiện tại sinh tử không biết, tiền đồ cũng là vô tri.
“Hối hận thì có lợi ích gì, đều tới rồi.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hối hận hay oán giận thì chi bằng ngẫm lại cẩn thận có khi còn có thể làm được gì đó, ít nhất như ở tình huống hiện nay các cô còn có cái để nghĩ, có cái để làm.
Nhưng là, cô đã tự hỏi mấy ngày rồi, cuối cùng cũng chỉ thấy được bản thân bị sự chao đảo của thuyền làm xóc nảy khiến người khiến muốn điên.
“Thẩm Vi, đã mấy ngày rồi?” Cô hỏi, dựa lưng vào Thẩm Vi đang ngủ. Cô quên mất, không biết Thẩm Vi có nhớ không.
“Sao…” Thẩm Vi mở hai mắt.
“Mấy ngày rồi…”
“Chị không nhớ rõ.”
“Em cũng vậy.” Hạ Nhược Tâm cười khổ một tiếng. “Tiểu Vũ Điểm của em không biết lúc này có ngoan không, có ăn cơm không, có nhớ mẹ không?” Giọng cô ngày càng nghẹn ngào.
“Hạ Nhược Tâm.”
“Dạ.” Hạ Nhược Tâm sụt sịt cái mũi, chóp mũi cay cay.
“Đừng khóc.”
“Vâng.”
“Đừng khóc kẻo trôi hết mặt hôi.” Thẩm Vi nhắm mắt lại, cách khuyên người khác thế này cũng chỉ có Thẩm Vi mới có thể nói được.
Hạ Nhược Tâm xác thật không có khóc, ở chỗ này rơi nước mắt chính là rơi mặt, nhưng cô thật sự rất muốn rất muốn Tiểu Vũ Điểm. Cũng may lúc ấy cô đã phó thác Tiểu Vũ Điểm cho Đỗ Tĩnh Được, mà Đỗ Tĩnh Đường sẽ tìm Sở Luật.
Giống như theo lời Thẩm Vi vậy, Sở Luật tuy không phải là người tốt nhưng anh sẽ là một người cha tốt, tuy rằng có một người mẹ như vậy nhưng không thể phủ nhận anh đối với Tiểu Vũ Điểm thật sự tốt.
Như vậy thì tốt rồi, cho dù mạng của cô có kết thúc ở chỗ này, cho dù cả đời này cô cùng con gái xa cách thiên sơn vạn thủy, ít nhất cô có thể yên tâm con gái mình thực tốt.
Cô nhắm mắt lại.
Nơi này không phân biệt ngày hay đêm, tỉnh lại ngủ, ngủ lại tỉnh, mỗi ngày đều như vậy trôi qua.
Không phải sống một ngày bằng một năm, cũng không phải sống mơ mơ màng màng, kỳ thật bọn họ như vậy có khác gì đã chết.
Đúng rồi, rốt cuộc hôm nay các cô đã rời đi bao lâu. Có lẽ là ngày thứ sáu mươi năm rồi?
***
‘Cạch’ một tiếng, đèn đầu giường được bật lên. Sở Luật ngồi dậy đem con gái đang khóc ôm vào lòng.
“Con ngoan, ba vẫn ở đây, đừng khóc.”
Trên mặt con gái anh đều là nước mắt. Đứa nhỏ này tuy ban ngày không khóc, cũng rất an tĩnh, nhưng mỗi buổi tối thường xuyên sẽ nằm mơ rồi bừng tỉnh, rồi sau đó không tránh được sẽ khóc.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.” Bé lấy tay lau nước mắt của mình, càng nín khóc nước mắt lại càng chảy ra.
“Tĩnh Đường.”
Sở Luật hướng ra bên ngoài gọi một câu.
Đỗ Tĩnh Đường mơ mơ màng màng kéo khăn bịt mắt xuống, anh mắt nhắm nhắm mở tới bình tiệt trùng lấy bình sữa từ bên trong, sau đó lại mắt nhắm mắt nhở như mộng du vào bếp, đổ nước pha sữa bột.
Anh vừa đi vừa nhắm mắt lại, mở cửa ra đưa bình sữa vào, kết quả nửa ngày cũng không có ai nhận.
“Nhận này.” Anh mơ mơ màng màng nói, vẫn không có ai nhận.
Anh rốt cuộc mở mắt ra, kết quả hơi giật mình.
“Nhầm cửa rồi.”
Anh lại xoay người đi tới phòng Sở Luật, đối với tiếng khóc của trẻ con bên trong bất lực. Bên trong Tiểu Vũ Điểm vẫn đang khóc, bé thỉnh thoảng dụi mắt, chỉ muốn khóc không muốn ngủ.
Lúc này đã quá nửa đêm, bé vẫn khóc, bọn họ tâm tình cũng không được tốt, đêm nay e rằng muốn ngủ nữa cũng không được.
Mấy tháng nay bọn họ đều như vậy, chỉ cần đưa bình sữa bé liền giống như tìm thấy mẹ, có lẽ trong trí nhớ vẫn nhớ mẹ sẽ cho bé uống sữa bò, uống xong sẽ liền đi ngủ.
Nhưng bé ngủ được, còn hai người lớn thì không.
“Anh.” Đỗ Tĩnh Đường cũng tỉnh táo một chút, anh xoa ấn đường của mình, rồi đi tới ngồi xuống mép giường, thấy Tiểu Vũ Điểm nằm ngủ vẫn ôm bình sữa, rất đau lòng. “Lại gầy rồi, vốn dĩ đã không có nhiều thịt, lần này lại gầy gò như vậy.”
Sở Luật nhẹ nhàng xoa lưng con gái, trong hai mắt anh đều có chút tơ máu hồng. Ban ngày có chuyện của công ty, buổi tối lại có tiểu gia hỏa này, nhưng hiện tại trừ bỏ anh ra thì đứa nhỏ này không theo ai cả.
“Bao nhiêu ngày rồi?” Sở Luật vẫn nhẹ nhàng xoa lưng con gái, sợ con gái tỉnh lại sẽ khóc.
“Bao ngày rồi nhỉ?” Đỗ Tĩnh Đườnglại hỏi một câu, anh cũng không nhớ chính xác đã bao ngày trôi qua, dường như đã lâu lắm rồi, anh có cảm giác như chuyện của kiếp trước.
“Hôm nay là ngày thứ 65.” Sở Luật cẩn thận ôm con gái lên, để bé ngủ trong lòng mình. Tiểu gia hỏa vẫn đang uống sữa, hai tay nho nhỏ ôm lấy bình sữa. Rất nhỏ, thực đáng thương.
“Đã hơn hai tháng rồi.” Đỗ Tĩnh Được thật sự thấy rất khổ sở ở trong lòng.
“Anh, còn tìm sao?”
Đã tìm lâu như vậy, nếu có thể tìm được thì đã sớm thấy rồi, còn nếu là tìm không thầy thì tiếp tục tìm có ý nghĩa sao?
“Ừ, tiếp tục.” Sở Luật không có một tia xao động muốn tử bỏ việc tìm kiếm. Anh sẽ vẫn luôn đi tìm, vận dụng tất cả những người, những việc mình có thể làm. Một ngày không được thì tìm hai ngày, một năm không được thì tìm hai năm.
Hiện tại cũng mới chỉ hai tháng, vẫn rất ngắn.
Anh sẽ tìm được mẹ của Tiểu Vũ Điểm, sẽ tìm được người phụ nữ của đời anh. Bên anh có hai người phụ nữ, một người cũng không thể thiếu, một người cũng không thể bỏ, một người cũng không thể có vấn đề gì.
“Em biết rồi.” Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, anh duỗi chút eo của mình rồi tiếp tục ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm, ngày mai anh còn phải làm việc, ngày mai còn phải đi tìm.
Anh mở cửa đi ra ngoài, rót cho mình một cốc nước, sau đó ngồi trên sô pha uống hết cốc nước, rồi anh mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ.
“Ngủ, ngủ…” Anh đứng lên, đi tới mở một cánh cửa, nheo mắt lại thấy cái giường cách đó không xa liền trực tiếp nằm xuống, sau đó không lâu đã có tiếng ngáy nho nhỏ truyền tới.
Lâm Thanh từ trên giường ngồi dậy, nó nhìn xuống dưới quả nhiên chính là Đỗ Tĩnh Đường.
Môi nó mấp máy vẫn mang theo tính trẻ con.
Còn may hôm nay nó nằm ở giường trên, bằng không bị ông chú này đè một cái chắc chết.
Chỉ là, nó miết người một chút, cắn lấy tay áo mình, trong thoáng chốc trong mắt nó có chút hối hận, có yếu ớt, nhưng rất nhiều sự oán hận, rất nhiều hận khó có thể tiêu tán.