Kết quả như này chính là điều Lục Cẩm Vinh muốn, bọn họ đều là người giỏi tính kế với người khác, thông thường sẽ tính kế mọi chuyện, bao gồm đối phương, cũng bao gồm cả chính mình.
Lục Cẩm Vinh chắc chắn anh sẽ không tìm Hạ Nhược Tâm về, không đúng, là Lục Tiêu Họa, cho nên mới đem mọi chuyện nói cho anh. Cho dù anh biết thì sẽ thế nào, cuối cùng anh quyết định cũng giống như bây giờ.
Từ nay về sau ngươi là ngươi mà ta là ta, không thiếu nợ nhau, cũng không liên quan tới nhau.
Nhưng vì cái gì anh lại khó chịu, khó nhịn như vậy?
Anh cho rằng bọn họ là tử biết mà hiện tại người vẫn còn, bọn họ lại thành sinh ly.
Nước thuốc lạnh lẽo từng giọt từng giọt tiến vào bên trong máu anh, anh lại ngậm một viên thuốc, yết hầu vẫn cứ tê tê đau.
Gia Hân Bảo quay lại, vừa thấy đứa nhỏ ngủ trong lòng Sở Luật liền hạ thấp giọng: “Sao lại ngủ ở đây, không về phòng mình ngủ sao?”
“Ừ, bé rất bướng.” Sở Luật nhẹ vỗ về mái tóc con gái. “Đuổi không đi.”
“Bướng giống anh.” Gia Hân Bảo nhổ kim cho Sở Luật, lại nhìn thoáng qua nhóc con đang nằm trên đùi anh. “Gương mặt không giống anh chút nào nhưng tính cách lại rất giống.”
“Bé vẫn còn nhỏ, anh có tìm một người mẹ cho bé không? Rốt cuộc anh là đàn ông, nuôi một bé gái không dễ dàng chút nào.”
“Tôi sẽ suy xét.” Sở Luật cẩn thận bế con gái lên, gật đầu một cái với Gia Hân Bảo. Miệng anh nói vậy nhưng trước nay đều không nghĩ tới việc tìm cho mình một người phụ nữ hay cho con gái một người mẹ ghẻ.
Dương Nhược Lâm anh đã biết qua, Hạ Dĩ Hiên anh cũng đã biết qua, anh sẽ không lại để bất cứ cô gái nào tiếp cận con gái anh, làm tổn thương con gái anh, cho nên anh cự tuyệt loại phụ nữ này.
Anh sẽ nuôi con gái thật tốt, nhìn bé trưởng thành, kết hôn sinh con.
“Bảo bảo, đừng sợ, ba sẽ chăm sóc cho con thật tốt.” Sở Luật đem tay đặt lên trán con gái, kỳ thật anh cũng không thấy cô đơn, anh còn có con gái kia mà.
“Nhược Tâm, em yên tâm.” Anh cười một chút, chỉ là trong nụ cười có chút chua xót. “Em cứ quên hết tất cả để sống thật tốt, coi như thật sự là Lục Tiêu Họa đi, con gái của chúng ta rất tốt, Tiểu Vũ Điểm của em rất tốt, bé khỏe mạnh, cũng sẽ khỏe mạnh lớn lên.”
Anh lấy búp bê ở mép giường đặt vào lòng con gái, búp bê vẫn như cũ, tuy có chút cũ kĩ nhưng vẫn là búp bê xinh đẹp trước kia.
***
Một chiếc đèn bỗng nhiên được bật lên, Lục Tiêu Họa lại ngồi dậy, cô sờ soạng người mình một chút, dường như đều ướt dẫm.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhìn thoáng đồng hồ, lúc này mới hơn ba giờ đêm. Mỗi khi tới giờ này cô đều không ngủ được, giống như cô lại tiền vào một ngõ cụt.
Mỗi ngày cô đều nằm mơ, nhưng mơ thấy gì cô lại đều không nhớ rõ được. Đó có phải là những gì cô từng trải qua không, cô không biết, đó có phải ký ức của cô không, cô cũng không biết.
Cô vuốt lại tóc của mình, thật sự cảm giác mình sắp điến, cứ tiếp tục thế này tinh thần cô sẽ thất thường. Cô lấy chăn trùm kín đầu mình nhưng đôi mắt lại vẫn mở to, cô muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ.
Cô ngủ sẽ lại thấy những cái đó, cô không nhớ được giấc mơ của mình, không ngủ thì ngày mai lại phải làm sao bây giờ.
“Tiểu Hoa, con làm sao thế?” Giản Thanh Doanh đưa tay đặt lên trán Lục Tiêu Họa. “Sao gần đây sắc mặt lại kém, quầng mắt thì thâm, con gặp ác mộng sao?”
“Mẹ, con không sao, chỉ là ngủ không ngon.” Lục Tiêu Họa kéo cánh tay Giản Thanh Doanh xuống, sau đó ngáp một cái, cô rất mệt, rốt cuộc cả đêm không ngủ.
“Chưa ngủ đủ thì lại đi ngủ một lát.” Giản Thanh Doanh rất lo lắng cho con gái, chủ yếu bởi vì gần đây khí sắc của cô quá kém, giống như khi đó, sẽ không có chuyện gì chứ?
“Mẹ, con không sao.” Lục Tiêu Họa cười với Giản Thanh Doanh, lại cầm một cái bánh mì, quẹt mứt trái cây lên. Tuy rằng cô không quá thoải mái nhưng cô cũng không muốn Giản Thanh Doanh lo lắng.
“Nếu thấy không thoải mái thì tìm Cao Dật xem một chút.” Giản thanh Doanh gần đây cũng rất không an tâm trong lòng, tính tình Lục Tiêu Họa rất cố chấp, tuy rằng không phải thật sự là người của Lục gia nhưng tính tình lại giống Lục Khả Ân tới sau phần.
Bọn họ đã sớm coi đây thực sự là con gái mình, còn có thể không lo lắng sao.
“Vâng, con nhớ rồi ạ.” Lục Tiêu Họa đồng ý, mắt cô hơi rũ xuống.
Đúng vậy, Cao Dật là bác sĩ, nhưng cho dù là bác sĩ cô cũng không dám cho anh biết. Tình cảm của cô với Cao Dật rất phức tạp, luôn có một phần sợ hãi không biết do đâu, giống như sợ anh sẽ cướp đi một thứ gì đó của cô. Cho dù đi tìm bác sĩ cô cũng sẽ không tìm Cao Dật.
Ăn xong bữa sáng cô liền lấy túi xách của mình chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó lén tới bệnh viện.
Đây là một bệnh viện lớn trong thành phố, cô đăng ký rồi chờ tới lượt, chờ bác sĩ gọi tên. Cô có thể đi tìm bác sĩ tư của Lục gia nhưng rồi lại không dám làm như vậy, nếu làm thế Cao Dật sẽ biết, cho nên cô tìm một bệnh viện xa Cao Dật nhất. Cô tới khoa thần kinh, cô muốn biết mình rốt cuộc bị làm sao, chẳng lẽ bởi vì lần tai nại trước cho nên não cô hỏng rồi.
Cô vừa mới ngồi xuống chưa lâu, bên cạnh liền có hai mẹ con đi đến, cô không nhìn họ đương nhiên họ cũng không để ý tới cô.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào, có khỏe không?” Hẳn đó chính là con gái đưa mẹ đi.
“Yên tâm đi, mẹ không sao đâu.” Người phụ nữ ho khan một tiếng, âm thanh từ cổ hỏng đi ra không thoải mái nhưng có vẻ cũng chỉ cảm cúm bình thường, rốt cuộc mùa này có rất nhiều bệnh đường hô hấp.
Lục Tiêu Họa không khỏi liếc qua một cái, kết quả lại thấy một gương mặt quen thuộc, cô không khỏi sửng sốt vội vàng cúi đầu. Như thế nào lại là cô ta, Dương Nhược Lâm, không phải cô ta đang đi làm ở tập đoàn Sở Thị sao?
“Số ba mươi sáu, Thẩm Ý Quân. Ai là Thẩm Ý Quân?” Một người phụ nữ bên trong đã nói to một số, là số ba mươi sáu. Lục Tiêu Họa lật xem thẻ của mình, cô là số ba mươi bảy, thật đúng là trùng hợp.
“Mẹ, đến lượt chúng ta.” Dương Nhược Lâm đỡ Thẩm Ý Quân dậy, thật giống như một cô con gái hiếu thảo.
“Lần này phiền con rồi, Nhược Tâm. Nếu không phải con mẹ thật đúng không thể nghĩ sẽ tới được bệnh viện.” Thẩm Ý Quân nắm tay con gái, thật sự cảm giác con gái mình đã trở về.