Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 139: Nhẫn tâm

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Editor: Quỷ Quỷ

Cô không ngại khổ, nhưng vì đứa nhỏ này, cô không thể.

Cô có thể không có tự trọng, không có gì, cũng có thể gọi là một con chó đang kéo dài hơi tàn, bị người đời khinh bỉ cười nhạo, nhưng cô không thể để con mình phải chịu đựng khổ sở cùng cô, cho nên, dù biết rõ sẽ bị coi thường, bị đánh chửi, người giúp việc không cho cô vào, cô vẫn sẽ đứng ở đây.

Còn một nguyên nhân, chính là cô không còn chỗ nào để đi nữa.

Ít ra nơi này còn có mẹ cô.

Đằng sau có tiếng bước chân, cô xoay người, chưa quay đầu lại liền “chát” một tiếng, một bàn tay hung hăng giáng một cái tát xuống gương mặt xám xịt của cô.

“Cô còn tới nơi này làm cái gì, tôi không có đứa con gái vô liêm sỉ như cô, Sở Luật đối với cô tốt như vậy, cô làm ra chuyện như thế còn có mặt mũi mà trở về?”

Trầm Ý Quân bị Hạ Minh Chính kéo chặt tay, nếu không có Hạ Minh Chính, hôm nay bà thực sự có thể đánh chết Hạ Nhược Tâm.

“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm ôm mặt, vì sao, lại đối xử với cô như vậy, cô không phải là người lạ, bà là mẹ cô mà?

“Đừng có gọi tôi là mẹ, cô không xứng, tôi đã nói rồi, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Dĩ Hiên, cô cút đi cho tôi, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, cô không được gọi tôi là mẹ, tuyệt đối không!”

Trong mưa, lời nói tuyệt tình này như vang dội vào màng nhĩ của Hạ Nhược Tâm.

Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, đoạn tuyệt……

Đến bà cũng không cần cô nữa.

“Chúng ta đi, không cần để ý đến nó, Trầm Ý Quân hất tay Hạ Minh Chính ra, bà bình tĩnh lại còn trở nên tàn khốc hơn, Hạ Minh Chính chỉ có thể thở dài.

Hà tất phải như vậy? Ông còn đang muốn nói gì thì bị Trầm Ý Quân lôi đi.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên quỳ xuống, vứt bỏ cả tôn nghiêm.

“Mẹ, con cầu xin mẹ, cầu xin mẹ đừng đuổi ta đi, con có thể làm giúp việc, chỉ xin mẹ để cho chúng con được sống.”, cô nói là chúng con nhưng Trầm Ý Quân đang nổi giận không hề hiểu được ẩn ý của cô.

Cô nắm chặt cánh tay mình, khiến Hạ Minh Chính liền cảm thấy dường như cánh tay mình cũng đau đớn hệt như vậy.

“Tôi và cô không còn là mẹ con nữa, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Vừa nói xong bà liền dứt khoát bước đi đóng sầm cửa lại, để mặc Hạ Nhược Tâm quỳ, bà nhắm chặt hai mắt, nước mưa hắt vào làm ướt gương mặt trắng bệch của bà.

“Mẹ…… con có…… con có thai……” Cô mấp máy môi, chỉ là giọng cô nhẹ hẫng tan biết vào trong mưa, không ai nghe được, không ai giúp đỡ.

Cô chậm rãi đứng lên, cắn môi, nhìn thoáng qua căn nhà cô đã ở hai mươi mấy năm, bao nhiêu kỷ niệm giờ đã không còn gì nữa rồi.

“Mẹ…… Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ, từ nay về sau, sẽ không bao giờ nữa.”

Cô xoay người, từng bước một đi về phía trước, cô cúi đầu, gỡ thạch cao trên tay xuống, cô biết cánh tay cô sẽ có thể vì thế mà bị phế, nhưng cô không còn cách nào khác.”

“Con ngoan, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bình an sinh con ra, nhất định.”

Đến khi hình bóng cô biến mất trong màn mưa, Trầm Ý Quân mới kéo rèm ra, không biết vì sao gương mặt bà đẫm nước mắt.

Chọn tập
Bình luận
× sticky