“Tiểu Dật là con trai tôi, Bạch Lạc Âm là con gái ông, ông yêu con gái ông thì tôi cũng yêu con trai mình, ông muốn Bạch Lạc Âm hạnh phúc thì tôi cũng muốn con mình hạnh phúc. Thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng ông, nó muốn cưới ai tôi cũng sẽ không ngăn cản. Ông nuôi lớn chúng nó nhưng cũng không thể can thiệp vào vận mệnh của chúng nó. Nêu ông nói ba mẹ con tôi nợ ông thì là nợ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dùng cả cuộc đời con trai để trả cho Bạch Thần Phong ông, hay trả nợ cho Bạch gia.”
Vệ Lan đứng lên, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thật sự buông xuống hết thảy, thật sự cảm thấy nhẹ nhàng. Bà cũng không để ý tới Bạch Thần Phòng thế nào, bà là vợ của ông chứ không phải là nô lệ, bà không phải không có suy nghĩ của mình, chỉ là trước giờ bà không bộc lộ mà thôi.
Chỉ là, hiện tại sẽ không như vậy nữa, bà cũng muốn vui vẻ.
Lần đầu tiên bà phản bác lại lời nói của Bạch Thần Phong, lần đầu tiên bà có chính kiến của mình, lần đầu tiên bà đem Bạch Thần Phong ném ở một bên, cũng lần đầu tiên làm Bạch Thần Phong đỏ bừng mặt già.
Đến lúc này Bạch Thần Phong vẫn cứ không tin được, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
***
Trên bàn cơm lúc này chỉ có Cao Hân, Cao Dật cùng Vệ Lan. Bạch Thần Phong cùng Bạch Lạc Âm bọn họ tự nhiên không thấy đói. Mà Cao Dật mới trở về cũng không nghĩ mình có khẩu vị tốt, đối mặt với hai cha con mình chán ghét vô cùng tâm tình anh có thể tốt mới lạ. Huống chi còn có Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm ở đây, anh càng không muốn để các cô chịu tủi thân ở chỗ này.
“Mẹ, lần này mẹ làm thật giỏi, cuối cùng con cũng có thể ăn ngon.” Cao Hân giơ ngón tay cái lên với Vệ Lan. “Mẹ, mẹ biết không? Nguyên nhân con trai của mẹ không mập được chính bởi vì mỗi ngày phải cùng họ ăn cơm, cho nên ăn đều không tiêu hóa.” Tay anh xoa xoa chỗ dạ dày, đây chính là sự thật, mỗi lần ăn cơm không phải đau răng mà chính là đau dạ dày, tâm tình như vậy sao có thể mập được.
Vệ Lan thật sự cũng là lần đầu tiên có cảm giác giống con. Bạch Thần Phong chưa bao giờ che giấu sự ưu ái với Bạch lạc Âm, ngay cả trước mặt bà cũng không nể.
“Nhược Tâm cùng cháu đâu?” Vệ Lan không muốn nói lại những việc này, “Sao lại không thấy mẹ con họ tới?”
“Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi, lát nữa họ sẽ đến. À, đến rồi kìa.” Cao Dật cười nói, quả nhiên Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đang không ngừng dụi mắt đi tới. Hiện giờ Tiểu Vũ Điểm vẫn mơ mơ màng màng, trước đến giờ bé ngủ đều như vậy, còn chưa tỉnh hẳn, cho nên chân cẳng bé đi có chút lảo đảo khó đi.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.” Hạ Nhược Tâm ngại ngùng nói.
“Không sao, anh biết mà.” Cao Dật đứng lên ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng. Tiểu Vũ Điểm vẫn gật gù ở cổ anh, hiển nhiên vẫn chưa rõ mình đang ở nơi nào.
“Ăn cơm thôi, Tiểu Vũ Điểm, không lại gầy bây giờ.” Cao Dật nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Cao Hân nhìn quả thật cực kỳ hâm mộ, anh cũng thò tay ra bẹo, thật mềm, rất non, hận không thể được cắn một cái.
“Ba…” Âm thanh ngọt ngào mềm mại làm Vệ Lan không nhịn được mở miệng cười tươi, mà trước giờ bà đều không cười quá nhiều. Thật sự là một đứa bé đáng yêu làm ai cũng thương, dẫu không phải là con đẻ nhưng ai cũng thích, hơn nữa bà cũng thấy được con trai bà thật sự yêu đứa nhỏ này, tất nhiên cũng yêu cô gái kia.
“Ngoan, tỉnh rồi.” Lúc này Cao Dật mới đem Tiểu Vũ Điểm thả lại trên mặt đất. Đôi mắt sáng trong của Tiểu Vũ Điểm không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng ngừng ở trên mặt Vệ Lan. Bé đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tâm, trên mặt có chút sợ hãi. Nơi này xa lạ, có người xa lạ khiến trẻ con vẫn có chút nhát gan.
Vệ Lan sờ sờ khuôn mặt mình, bà thật sự làm người khác sợ hãi, khiến một đứa bé bị dọa sợ sao.
“Tiểu Vũ Điểm, đó là mẹ của ba, cũng là mẹ của mẹ Tiểu Vũ Diểm. Con gọi là bà nội, biết không?” Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm. Vệ Lan không phải Bạch Thần Phong, bà sẽ không làm tổn thương các cô, cho nên Tiểu Vũ Điểm không nên sợ.
“Đi thôi, tới gọi bà nội đi.” Cô đẩy người Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lúc đầu do dự một chút, bé nhìn Hạ Nhược Tâm, lại nhìn Cao Dật, cuối cùng bước từng bước về phía trước đi đến.
“Con chào bà nội ạ.” Từng câu từng chữ rất rõ ràng, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, hơi sợ hãi nhìn Vệ Lan đang cười. Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnhgiống như một đóa hoa nhỏ, liền như vậy nở.
“Ngoan, cháu ngoan.” Vệ Lan đem Tiểu Vũ Điểm ôm lên đùi, ngay lập tức thích tiểu gia hỏa đáng yêu ngoan ngoãn này.
Hạ Nhược Tâm mới thở một hơi nhẹ nhõm, cô có thể thấy Vệ Lan thật tình thích Tiểu Vũ Điểm.
“Rồi, Nhược Tâm, ngồi xuống đi, em cũng đói bụng rồi.” Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm trấn an cô. Anh biết cô bất an, cô sợ hãi, còn cả nôn nóng, nhưng có anh ở đây, không cần lo lắng.
Hạ Nhược Tâm gật đầu với Cao Dật, còn Tiểu Vũ Điểm vẫn được Vệ Lan ôm. Cao Hân không có phần, làm anh chỉ có thể không ngừng gắp đồ ăn, sau đó đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé mẹ mình đang ôm trong lòng.
“Mẹ, mẹ đã ôm cháu lâu như vậy, có thể cho con ôm một cái được không.” Anh cũng mới được ôm một lần, xem đi, anh càng muốn đỏ mắt nhưng anh không thể cướp của mẹ được, như vậy thì anh không phải là con.
Hạ Nhược Tâm ban đầu có lẽ thật sự có chút bất an, nhưng sau lại chậm rãi thả lỏng tâm tình. Bởi vì Vệ Lan cùng Cao Hân không ngừng gắp đồ ăn cho cô, làm cô thật sự cảm giác được bọn họ đã tiếp nhận cô, cũng là tiếp nhận con gái cô.
Bọn họ trong bàn này, bữa cơm này ăn uống vui vẻ. Cao Hân không ngừng kể về sự tình ở trường anh học, ngôn ngữ của anh rất hài hước khác với Cao Dất luôn trầm ổn. Anh quả thật chính là người được trời sinh để tạo không khí vui vẻ.
Có tiếng bước chân truyền đến, động tác của bọn họ đều chậm một chút, sau đó một tiếng cực lạnh lùng hừ lên:
“Mọi người đây là đang làm gì? Chẳng lẽ muốn ta cùng Lạc Âm chết đói sao?” Âm thanh thật lớn, mà trong âm thanh còn có áp lực không được tức giận. Bạch Thần Phong mang theo Bạch Lạc Âm đi đến, sắc mặt ông tối tăm, tâm tình cũng là hậm hực.
Bạch Lạc Âm chỉ hơi rũ con mắt, không thấy rõ thần sắc.
Bạch Thần Phong nheo hai mắt lại nguy hiểm, âm thanh lại lạnh lùng: “Cao Dật, anh đây có ý tứ gì, anh cùng cô gái kia ở cùng nhau, đem vợ của anh đặt ở nơi nào?” Nếu hiện tại trong tay ông có gậy, tin là ông đã đi đến đánh Cao Dật. Cao Dật cũng không có nhìn ông một cái, vẫn gắp đồ ăn cho Hạ Nhược Tâm.