Cô vừa bước đi một bước, Lý Mạn Ni liền túm lấy áo cô nói:
– Cô đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ, đi quyến rũ chồng của người khác, tôi nguyền rủa ngươi cả đời khốn cùng, cả đời hèn kém như thế, tôi nguyền rủa con gái cô sẽ không được sống trên cõi đời này!
Lý Mạn Ni đột nhiên giống như phát điên, không ngừng thốt ra những câu ác độc, hạ nhược tâm lúc đầu chỉ là thản nhiên nghe, nhưng đến lúc cô ta nhắc đến con gái cô, cô đột nhiên quay đầu lại.
Cô duỗi ra hai tay túm lấy cổ Lý Mạn Ni, giống như ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục, cô hận, rất hận, hận đến sinh, hận đến chết cũng không so sánh được.
– Tôi không cho phép cô nói con tôi như vậy có biết chưa,nó sẽ sống thật khỏe, nó sẽ không chết, sẽ không chết.
Cô ta có thể nguyền rủa cô, bởi vì cả đời này, cô đã vốn không có bao nhiêu hạnh phúc, nhưng mà, cô ta không được nguyền rủa con gái của cô, một câu không, một chữ cũng không, con gái của cô sẽ không chết, con bé nhất định sẽ sống, sống đến lớn, sống đến lúc già đi.
– Buông ra… Tôi… Khục… – Lý Mạn Ni thoáng cái bị làm cho hoảng sợ, cô ta không ngừng vỗ vào tay hạ nhược tâm, không ngừng đập vào người cô, đôi mắt hạ nhược tâm đỏ gằn lên, hai trắng tay trắng bệch vẫn luôn bóp tại trên cổ cô ta, mặc dù là tay trái của cô không có nhiều sức lực, thế nhưng cô vẫn không chịu buông ra.
Trong mắt cô là một nỗi bi thương sâu sắc không cách nào hóa giải, bọn hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao lại có thể nguyền rủa con gái cô như vậ, nó mới chỉ là một đứa bé ba tuổi, nó đã đủ khổ cực rồi, đủ đáng thương lắm rồi.
– Buông ra… – Lý Mạn Ni cảm giác mình đã không thể nào hít thở được nữa.
Ánh mắt của cô ra thoáng dao động, lúc thấy được người đàn ông ấy đằng sau đi tới, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng hạ nhược tâm vẫn không nhìn thấy được nụ cười vui mừng của cô lúc đó, tuy vậy tay của cô cũng đang từ từ buông ra.
Cô không muốn giết người, bởi vì cô không muốn chết, cô còn muốn nuôi nấng con gái của cô, trên thế giới này, không ai quan trọng với cô bằng con gái.
– Hạ nhược tâm! – Một giọng nói lạnh lùng nhưng giận dữ truyền đến, thân thể hạ nhược tâm vốn đã yếu ớt đột nhiên bị đẩy ra, thoáng cái đã mất cân bằng, cô té lăn quay ra đường, cô cảm giác chân mình bị cái gì đâm vào, trên trán lập tức lạnh toát mồ hôi, khuôn mặt cũng trở nên tràn ngập đau đớn.
Cô ngửa mặt lên, trước mắt là người đàn ông đang cẩn thận ôm người con gái đó trong lồng ngực, vô cùng dịu dàng an ủi, chỉ còn hung thủ là cô là còn đang phải chật vật ngồi dưới đất.
– Luật, cô ta nói, hai người đã ở cùng nhau có phải hay không? Cô ta nói, anh yêu cô ta có phải hay không? – Lý Mạn Ni nắm lấy áo hắn thật chặt, thoáng cái đã biến thành cô gái điềm đạm đáng yêu, nước mắt giống như những viên trân châu không ngừng rơi xuống.
Dáng vẻ như vậy, dường như cô có chịu oan ức thế nào cũng chỉ khiến cho Sở Luật càng thêm khó chịu với cô mà thôi, hắn chậm rãi nở nụ cười lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô gái với thân thể nhếch nhác trên mặt đất, vô tình thốt ra lời lẽ thật tàn nhẫn:
– Lời nói của hạng người như cô ta mà em có thể tin tưởng sao? Anh yêu cô ta, trừ phi anh chết đi rồi.
Ánh mắt Sở luật ánh mắt rời khỏi hạ nhược tâm nhìn sang Lý Mạn Ni đang nấp trong lòng hắn, ánh mắt hắn lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều:
– Em đừng suy nghĩ nhiều, anh và cô ta không có gì hết, chỉ là mối thù mà còn chưa báo xong, hay là trò đùa còn chưa xem hết.
Hắn nói vậy nhưng không có người nào phát hiện trong mắt hắn làị hiện lên nỗi lòng phức tạp không thể nào nói nên lời.