Không đúng, còn có một người, chỉ có người này là không có bất cứ phiền não nào, sống vô tâm không phổi, đó chính là Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, bé mẫn cảm cũng cảm giác được không khí khác lạ khiến bé không khỏi đến lại gần mẹ một ít.
“Tiểu Vũ Điểm, lại đây với ba.” Cao Dật vươn đôi tay của mình, dường như dạo gần đây anh rất ít ôm đứa nhỏ này.
Tiểu Vũ Điểm có chút do dự nắm chặt tay mẹ, có thể vì mấy ngày nay không thấy nên bé có chút hơi xa lạ.
Tay Cao Dật vẫn đưa trong không trung, đôi môi đang cười dường như đen một ít, trong mắt anh cũng có một chút mất mát xuất hiện theo. Từ khi nào Tiểu Vũ Điểm lại đối với anh xa lạ như vậy.
Hạ Nhược Tâm buông tay con gái, xoa nhẹ vào tóc của bé: “Con sao vậy, Tiểu Vũ Điểm còn không quen biết ba sao? Đi đi.” Cô đẩy nhẹ thân người nho nhỏ của con gái, mà Tiểu Vũ Điểm vẫn cứ đứng tại chỗ, cuối cùng bé đi tới trước mặt Cao Dật.
“Ba…” Một tiếng nho nhỏ, dường như có chút sợ hãi, cũng là có nhiều xa lạ.
Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, bế con đặt lên trên đùi mình. Có một thân thể mềm mại như vậy trong lòng thật làm anh rất thích. Anh vẫn luôn biết đứa nhỏ này rất mẫn cảm, nhưng vẫn không tưởng được, sóng ngầm giữa người lớn như vậy mà bé cũng đều cảm nhận được.
“Nhược Tâm, ngồi đi, đứng ở đó làm gì?” Dường như thấy được không khí hiện tại không tốt lắm, Vệ Lan vội vàng hướng Hạ Nhược Tâm vẫy vẫy tay. Cao Dật từ đầu tới đuôi cũng chỉ nhìn cô một cái, cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, nhưng cái liếc mắt kia lại làm Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, có chút e ngại. Cô ngồi an tĩnh giống như một khúc cây cứng đờ.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, vì sao Cao Dật lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy, có phải là anh đã tức giận vì phản ứng lần trước của cô. Cô cũng đã cố gắng nỗ lực tiếp nhận anh, chỉ cần anh cho cô chút thời gian là được, thật sự chỉ cần thêm thời gian là được.
Cao Hân rầu rĩ ăn cơm, các món ăn đã được đổi hàng loạt khẩu vị. Chỉ có điều anh vẫn thích Hạ Nhược Tâm nấu gì đó, chứ hiện tại những món này anh ăn đã sớm ngấy. Anh trừng mắt nhìn Cao Dật, đều là anh ấy sai, chính anh ấy đã khiến anh không được ăn món mình thích.
“Mẹ…” Cao Dật đột nhiên mở miệng. Trong không khí nặng nề này âm thanh của anh rất rõ ràng, nhưng cũng là lộ ra một loại lạnh nhạt cùng lãnh ngạnh.
“Làm sao vậy?” Vệ Lan không rõ hỏi con trai: “Có chuyện gì sao? Sao lại nghiêm túc như vậy?”
“Mẹ, con chuẩn bị kết hôn.” Anh cúi đầu cho Tiểu Vũ Điểm ăn, ngón tay vẫn không ngừng chạm khẽ vào khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, dường như muốn nhớ kỹ cảm giác này.
“Mẹ biết, mẹ sẽ mau chóng chuẩn bị.” Vệ Lan lúc này mới thoải mái cười, nhũng nét sầu bi trên gương mặt bà dường như đã phai nhạt rất nhiều. Nếu nói trên đời này còn có điều gì khiến bà thấy hứng khởi thì chỉ có thể là hạnh phúc của con trai.
Con trai của bà cuối cùng cũng muốn có gia đình, mà đứa nhỏ Nhược Tâm này bà thật sự rất thích.
Ngón tay cầm đũa của Hạ Nhược Tâm hơi run một chút, cô cúi đầu, trong mắt hiện lên một chút e ngại. Không rõ vì sao đã rất lâu không có nói qua chuyện này, vậy mà giờ anh chủ động nhắc tới.
Kỳ thật như vậy cũng tốt phải không, chỉ cần kết hôn thì cảm giác không thích hợp giữa bọn họ sẽ biến mất, sẽ trở lại như trước kia.
“A, chúc mừng anh, anh trai. Cuối cùng anh cũng nói ra, em còn tưởng anh định chờ Tiểu Vũ Điểm lớn lên, tới khi anh già.” Cao Hân nói đùa, gắp một ít đồ ăn đưa vào miệng mình. A, kỳ thật hương vị cũng không tồi, phải không.
“Người con cưới không phải Nhược Tâm, mà là Bạch Lạc Âm.” Âm thanh Cao Dật vẫn cứ nhàn nhạt, nhưng mọi người nghe đều cả kinh.
“Cái gì?”
“Anh nói cái gì?”
Cao Hân trực tiếp đứng lên, chiếc đũa trong tay cứ vậy thả rơi trên bàn, còn có một chiếc bị rơi xuống đất. Vừa rồi anh có nghe lầm không, anh trai nhà anh nói cái gì, anh muốn kết hôn, nhưng không phải cưới chị Nhược Tâm, mà là cưới Bạch Lạc Âm luôn làm họ chán ghét kia. Không phải anh nói đùa chứ?
“Tiểu Dật, con nói gì thế?” Vệ Lan cũng kỳ quái hỏi con trai, có phải nó đã nói sai không.
“Con không sao, con rất tỉnh táo, cũng biết mình đang nói cái gì.”
Đúng vậy, anh muốn cưới Bạch Lạc Âm.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trên khuôn mặt đã tái nhợt không còn chút nhan sắc. Vì sao anh đột nhiên lại muốn cưới Bạch Lạc Âm mà không phải cô.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi.” Cao Dật buông Tiểu Vũ Điểm trong lòng xuống. Hai chân Tiểu Vũ Điểm vừa đặt xuống đất liền chạy tới bên mẹ. Bé ôm chặt hai chân của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra sợ hãi.
“Nhược Tâm, anh đã suy nghĩ kĩ. Giữa chúng ta có lẽ thật là không thích hợp.” Anh không nói nhiều, bởi vì có một số việc nói lại nhiều cũng không có mấy tác dụng, chỉ cần cô biết quyết định của anh là được rồi.
Anh cầm lấy đôi đũa trên bàn, mặt không cảm xúc tiếp tục ăn thức ăn trên mâm, giấu đi sự chua xót trên môi anh, cũng như khổ đau trong lòng.
“Tiểu Dật…” Vệ Lan còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Dật đã ngăn lời của bà: “Đừng nói nữa, mẹ. Con đã quyết định.”
Anh nói thật nghiêm túc, cũng là rất kiên quyết. Vệ Lan rất khổ sở, không biết phải thay đổi ý nghĩ của con trai như thế nào. Bà đối với Hạ Nhược Tâm thật sự xin lỗi, tin tức như vậy thật làm người không thể tưởng tượng được.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, duỗi tay cầm tay nhỏ của con gái, đối với điều này cô chỉ có thể gượng cười, không cười chẳng lẽ phải khóc sao?
Đây không phải là lại bị người khác vứt bỏ sao, vừa lúc cô lại một lần nữa nếm cảm giác này.
Cô ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng mình, sau đó cho Tiểu Vũ Điểm ăn, bởi vì cô biết Tiểu Vũ Điểm ăn chưa lo, cô có thể không ăn, cũng không muốn ăn, nhưng cô không muốn con gái mình đói.
***
Mấy ngày sao Cao Dật vẫn luôn không xuất hiện, từ lúc anh có suy nghĩ đó, từ lúc anh có quyết định đó.
Hạ Nhược Tâm vẫn luôn suy nghĩ, có phải có gì đó sai rồi, có phải là anh cố ý làm vậy không.
Bởi vì Bạch Lạc Âm tìm đến ép anh, hay bởi vì Bạch Thần Phong uy hiếp anh.
Cô muốn gặp người nhưng rồi lại không dám. Cô muốn hỏi rõ ràng nhưng cũng lại sợ đáp án, giống như cô cũng không có tư cách đi chất vấn một câu vì sao lại như vậy.
“Mẹ, ba đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm chạy tới kéo tay áo Hạ Nhược Tâm. Vì sao ba đã lâu không đến chơi với Tiểu Vũ Điểm, có phải ba không cần Tiểu Vũ Điểm.