Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 692: Đuổi cô đi

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua Cao Dật, Vệ Lan cứ thế nhẹ nhàng tiếp nhận cô sao? Liệu có quá nhanh không.

Cao Dật chỉ cười cười gật đầu một cái với cô. Bởi vì Vệ Lan yêu bọn họ cho nên tất nhiên sẽ tôn trọng điều bọn họ thích, thích người bọn họ yêu.

“Cảm ơn bác gái.” Cô vẫn có chút ngượng ngùng gọi từ mẹ kia, dẫu sao cô với Cao Dật cũng chưa kết hôn, mà từ mẹ kia cũng thật lâu cô đã không có gọi, cho nên có chút không biết nói ra như thế nào.

“Không sao, về sau rồi gọi cũng được.” Vệ Lan cũng không ép cô, đúng rồi, bà nhìn xung quanh, “Mẹ có thể thấy cháu được không?” Đứa bé kia bà vẫn chưa ngắm kỹ đâu.

“Dạ, cháu đang ngủ.” Hạ Nhược Tâm mở rộng cánh cửa, thân hình nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm nằm trên sô pha, tay còn ôm một con búp bê, khuôn mặt thật hài hòa, đứa bé thật xinh đẹp đáng yêu.

“Đúng thật là đứa trẻ đáng yêu.” Vệ Lan đứng ở cửa, cũng không muốn đi quấy rầy giấc ngủ của trẻ. Quả nhiên, bà đã thấy, hai mẹ con đều rất xinh đẹp, đặc biệt là đứa bé kia làm người không thể không thích.

“Nhược Tâm, em chăm sóc Tiểu Vũ Điểm một chút, anh đi nói chuyện với mẹ một lát.” Cao Dật đi tới đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm an ủi nói: “Lát nữa anh sẽ về, đừng lo lắng.” Anh vén tóc qua tai cho cô, hành động thân mật tự khiên khiến Cao Hân hơi nhíu mày, hóa ra ông anh của anh cũng không phải đầu gỗ.

Hóa ra anh cũng có lúc lãng mạn, mà anh lãng mạn cũng là tùy người. Ví như cô gái Bạch Lạc Âm kia trước nay anh đều giữ nề nếp, nhưng đối với Hạ Nhược Tâm thì khác, kỳ thật đây mới là tính cách chân chính của ông anh mình đi. Đây cũng mới là ông anh chân chính của anh, chỉ là, hình như anh trai cũng chưa nói cho chị Nhược Tâm, năm đó anh ấy cũng thật có một đoạn cảm tình với Bạch Lạc Âm?

Có điều, nói hay không nói đều không quan trọng, cũng đã là chuyện đã qua đi rất lâu rồi.

“Vâng,” Hạ Nhược Tâm đáp ứng, “Em biết rồi.” Mà cô cũng hiểu, Cao Dật đã ba năm không gặp mẹ cùng em trai, nhất định sẽ có rất nhiều điều muốn nói với họ. Cô không có liên quan, cô có thể tự chăm sóc mình và con gái.

Cao Dật lúc này mới yên tâm xuống dưới. Hiện tại còn chưa có người dám tìm cô gây chuyện, cho nên có một số chuyện anh muốn thương lượng cùng mẹ một chút mới được. Lúc Cao Dật đi rồi Hạ Nhược Tâm mới đóng cửa lại, đi về bên cạnh Tiểu Vũ Điểm. Cô ngồi trên sô pha, lông mi Tiểu Vũ Điểm nhúc nhích một chút, sau đó dụi nhẹ hai mắt mình.

“Mẹ…” Bé vươn tay nhỏ của mình làm Hạ Nhược Tâm ôm con. “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sợ, ông kia hung dữ quá.” Bé cẩn thận nói, ôm chặt búp bê của mình một chút.

“Không sao, con xem, có mẹ cùng búp bê ở đây Tiểu Vũ Điểm không cần sợ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vô về đầu tóc con gái, mà lúc này có thể nhìn thấy trên trán Tiểu Vũ Điểm có một vết thương nho nhỏ, đây là do tai nạn xe lần trước lưu lại. Mà hiện giờ Tiểu Vũ Điểm lá gan rất nhỏ, cũng rất dễ sợ bị dọa nạt. Có lẽ cùng là di chứng do tai nạn xe lần trước.

Cửa truyền đến tiếng dập, cô đứng lên kỳ lạ nhìn về phía cửa, không phải anh mới đi sao? Sao đã trở lại, hay về lấy đồ vật gì đó.

Cô vội vàng đi ra mở cửa.

Cửa mở ra lại khiến cô sửng sốt, không phải Cao Dật, cũng không phải một người mà là hai người.

Bạch Thần Phong, cha nuôi Cao Dật. Bạch Lạc Âm, người vợ sắp cưới Cao Dật chưa từng thừa nhận, đồng thời cũng là con gái ruột của Bạch Thần Phong. Bọn họ đều họ Bạch, mà Cao Dật từ trước đến giờ đều họ Cao.

“Cô tên Hạ Nhược Tâm?” Bạch Thần Phong lạnh giọng hỏi, quả nhiên là chúa tể nhà này, ngữ khí đều quen ra lệnh. Bạch Lạc Âm đang bám vào cánh tay Bạch Thần Phong, khinh thường nhìn Hạ Nhược Tâm từ trên xuống dưới, cũng không biết người phụ nữ này từ nơi nào xuất hiện, mà cô càng không tin đứa bé kia là con của Cao Dật.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Đúng vậy, là cháu, bác trai. Cháu tên Hạ Nhược Tâm.” Cô cố gắng cười, dù sao cũng là cha nuôi của Cao Dật, cũng là trưởng bối, cô không muốn vì mình mà lại mang phiền toái đến cho Cao Dật.

“Ai cho cô gọi tôi là bác.” Bạch Thần Phong khinh thường chặn câu nói của Hạ Nhược Tâm, thấy cô càng xem càng không vừa mắt, giống như lúc người đàn ông kia cướp người phụ nữ ông yêu nhất, mà hiện tại Hạ Nhược Tâm lại cướp đi chồng của Bạch Lạc Âm, là con nuôi ông cũng là con rể ông.

Bạch Lạc Âm có chút đắc ý trên mặt, trong nhà này mọi thứ đều là của Bạch Thần Phong, đương nhiên cũng là của Bạch Lạc Âm cô, cho nên nơi này mọi thứ đều là của cô, đương nhiên bao gồm cả Cao Dật trong đó.

Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn cứ mỉm cười: “Bạch Thần Phong, ông khỏe.” Nếu không gọi ông ta là bác thì cô sẽ không gọi, mà lời nói lạnh nhạt vừa rồi so với mấy năm trước cô ở Hạ gia cùng Sở gia xem ra còn tốt hơn nhiều.

Tâm cô cũng đã bị buộc phải mạnh mẽ.

Một đôi tay nho nhỏ ôm lấy chân cô, cô cúi đầu liền thấy Tiểu Vũ Điểm đã đứng ở phía sau cô, tay bé đang ôm chặt chân cô, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Bé phải bảo vệ mẹ, không cho bọn họ bắt nạt mẹ của bé.

“Đứa bé này là của Cao Dật sao?” Bạch Thần Phong cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm, lông mày càng nhăn lại. Dẫu sao cũng không thể tiến vào nhà bọn họ, ông không để con gái mình chịu thiệt thòi, đương nhiên cũng không muốn một đứa cháu gái khác họ.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận che chở Tiểu Vũ Điểm, sợ bọn họ sẽ họa khiến con gái càng thêm nhát gan, cô lắc đầu, không định giấu giếm điều gì.

“Không phải, đây là con của cháu, năm nay ba tuổi rưỡi, cũng không phải con đẻ của Cao Dật.”

Bạch Thần Phong vừa nghe mặt hơi trùng xuống, hóa ra Cao Dật vậy mà lại đi yêu một phụ nữ đã kết hôn, thậm chí còn có mang theo một chút dã loại.

“Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Cao Dật. Cô nói một số, chỉ cần cô không quá tham lam tôi sẽ đồng ý với cô.” Bạch Thần Phong ngồi xuống, ngữ khí khinh thường, mặc kệ loại phụ nữ này tìm tới Cao Dật như thế nào thì cũng đơn giản chỉ vì tiền. Chỉ cần cô ta có thể nói ra ông đều có thể đáp ứng. Bạch gia bọn họ cái gì cũng không có ngoại trừ tiền.

Trên mặt Hạ Nhược Tâm xuất hiện một chút tổn thương. Cô bế Tiểu Vũ Điểm lên, đem đầu con gái nép vào ngực mình: “Thật xin lỗi, Bạch tiên sinh. Tôi với Cao Dật ở bên nhau không phải vì những cái đó.” Nếu cô cần tiền thì lúc trước đã không từ chối Sở Luật cho cô một nửa tài sản.

Phải biết rằng một nửa tài sản của Sở Luật sẽ khiến cô trở thành phú bà đỉnh cấp thế giới, đến nỗi Bạch gia cũng chỉ là hạng trung. Mà khi cô cùng Cao Dật ở bên nhau thì Cao Dật cũng chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, trước nay cô đều không biết anh có thân phận như vậy, cho nên mọi thứ đều không liên quan đến tiền.

Chọn tập
Bình luận