Hại bao nhiêu con người khi còn sống.
Hạ Nhược Tâm đặt tay ở trên mặt của mình, không muốn ánh nắng rơi vào mặt của mình, tất cả mọi người kỳ quái nhìn cô, có đồng tình, có đùa cợt, cũng có chỉ trích, cô có thể thấy được ý cười ác ý của họ, bọn họ cười trên nỗi đau của người khác, bời vì cô biết, hiện tại cô đã coi như là người nổi tiếng, xài qua đầu đề giấy báo, cô còn không nổi sao?
Cô ngẩng đầu của mình, đột nhiên, cô đã không biết mình muốn đi con đường nào rồi.
Cô ôm chặt cánh tay của mình, cười, lại cười có chút cô đơn.
Hạ Nhược Tâm, người quái dị, cha không thương, mẹ không yêu, đầu trọc đầu trọc không người yêu. Cô nhắm cặp mắt của mình lại, hốc mắt cực kỳ chua chát, nhưng lần này, cô không có khóc lên.
Bời vì, cô biết, cô phải đối mặt, sẽ còn là thời gian khó khăn hơn.
Cô không muốn như Lâm Đại Ngọc, khóc cả đời nước mắt, Hạ Nhược Tâm, coi như không có người yêu, cô vẫn yêu chính mình.
Mà cô cũng không biết, cách đó không xa, một chiếc xe con màu đen dừng lại, mà người đàn ông trong xe chỉ lạnh lùng nhìn cô gái như du hồn, phun ra vòng khói để ngũ quan anh càng lộ vẻ mông lung mấy phần, chỉ có một đôi con ngươi sắc bén, rơi xuống sự tàn khốc, giống như có thể che giấu toàn bộ ánh sáng.
Môi mỏng băng lãnh nhếch lên một cái, anh thuận tay dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Lái xe: ” Anh phân phó một tiếng, xe lái qua bên người Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm vẫn duy trì động tác giống nhau.
Chờ cô trở lại Sở gia, người làm nữ chỉ giao cho cô một đống quần áo, mà cô chỉ khẽ nhìn thoáng qua cái người làm nữ gọi là La Sa, hai mắt vô cùng bình tĩnh, để người làm nữ có chút xấu hổ.
Hạ Nhược Tâm chỉ khẽ cười một tiếng, ôm lấy quần áo đi ra ngoài, chẳng qua là giặt quần áo mà thôi, chỉ là những quần áo này, không phải của cô, cũng không phải Sở Luật, mà chính là La Sa, một người làm.
Cô biết, Sở Luật tìm tới La Sa, chẳng qua chỉ là vì muốn nhục nhã cô mà thôi.
Không cùng so đo, chỉ là bởi vì, đó là Sở Luật.
Tay của cô ngâm nước lạnh, ngón tay lạnh muốn chết, lạnh như lòng của cô, cô khom người, thỉnh thoảng trong bụng truyền đến từng đợt đâm nhói, chỉ là, cô vẫn cười, nếu như không muốn khóc, thì cười đi.
Cô không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh.
La Sa không ngừng nhìn quanh, xoay người, lại thấy được Sở Luật bình tĩnh, lúc này không có một tia biểu lộ nhìn cô ta. Không biết lúc nào, anh đã đứng ở sau lưng cô ta, đem tất cả đắc ý và cố ý của cô ta vào mắt.
“Thiếu gia…”Thân thể La Sa đột nhiên run lên, như là lá rụng trong gió.
HÌnh như cô quên thân phận của mình, giọng như băng, để chân La Sa lập tức mềm nhũn, giọng của anh băng lãnh, cộng thêm gương mặt lạnh lùng, có khi đến một người đàn ông cũng không thể nhận được áp lực từ người anh truyền đến, huống chi là một người làm nữ việc đời cũng chưa từng có làm.
Sở Luật đi qua cô ta, thân thể mang theo ý lạnh, để mặt La Sa lập tức trắng bệch, ma quỷ, anh là ma quỷ.
Sở Luật đứng ở sau lưng Hạ Nhược Tâm, nhìn đôi tay bời vì nước lạnh mà biến sưng đỏ, mặt anh không biểu tình, cũng không có ngăn cản gì, chỉ là khẽ nhìn cô, nheo tròng mắt đen, là không gió không mưa u ám.