Mà Sở Luật cũng vậy, tuy mặt anh vẫn lộ ra vẻ trầm tĩnh nhưng trong đôi mắt đã phiếm hồng, trái tim trong ngực đang bùm bùm nhảy. Anh nắm chặt tay đang đút trong túi.
“Nhược Tâm…”
Yết hầu anh như có gì đó bị vướng, chua xót khó nhịn. Anh mở miệng ra nhưng lại không có âm thanh phát ra.
Lúc này có người lại gần, Hạ Nhược Tâm nhìn anh lắc đầu, anh hiểu được. Rốt cuộc anh đem tầm mắt từ trên người cô rời đi, sau đó lại cùng những người khác xuống sông đãi vàng.
Hạ Nhược Tâm cũng giống vậy, hai chân cô xuống sông rồi rất nhanh lên bờ, trong tay cầm cái cốc và bàn chải mới vớt được.
Cô biết, cô không thể vội vàng, tuyệt đối không thể vội vàng, mà anh ở bên kia cũng không thể vội.
Nhưng sao anh lại ở chỗ này, anh tới đây như thế nào, có phải cô vừa nhìn nhầm hay không, hay là cô đang nằm mơ.
“Em sao vậy?” Thẩm Vi vỗ vai Hạ Nhược Tâm. “Gặp quỷ à?”
“Có khi thế thật.” Hạ Nhược Tâm cười khổ. “Em nghĩ em thật sự nhìn thấy quỷ.”
Cô cầm dụng cụ rồi xuống sông, nước sông vẫn lạnh thấu xương nhưng hôm nay cô lại không phản ứng gì, đôi mắt thi thoảng nhìn trộm xung quanh muốn tìm kiếm người nào đó.
Tầm mắt cô dừng ở một người đàn ông cao lớn, anh cũng có cảm giác liền hướng nhìn sang cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau dường như tạo ra một thứ gì đó. Hạ Nhược Tâm nhanh chóng rời mắt đi, nhưng từ lâu nước mắt cô không rơi nay một lần lại hạ xuống, từng giọt lại từng giọt nhỏ xuống dòng sông lạnh lẽo.
Con sông này không biết đã uống bao nhiêu nước mắt của cô, mỗi lần đều là khổ, là đau, là khó chịu đựng được nhưng hôm nay thì khác, là cô kích động, cũng là lo lắng, thậm chí sợ hãi.
Cô lại liếc trộm anh một cái, anh hơi mỉm cười với cô, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ, đừng sợ.
Cô lấy tay áo lau mặt mình một chút, kỳ lạ hôm nay xuống sông cô không cảm thấy lạnh.
Mặt trời đã lặn sau dãy núi phía tây, cô không tìm được hạt vàng nào, Thẩm Vi cũng không. Lúc gậy gỗ nện xuống, Sở Luật chịu đựng lửa giận trong lòng, đem toàn bộ phẫn nộ nén xuống.
Đừng vội, chưa đến lúc, còn chưa đến thời điểm thích hợp.
Chỉ cần có thể tìm được các cô là tốt rồi. Anh ở chỗ này ngoại trừ phát hiện Hạ Nhược Tâm còn thấy một cô gái quen thuộc, là Thẩm Vi.
Nơi này buổi tối, đến lúc đó không có người canh gác. Có lẽ vì thời tiết hiện tại quá rét cho nên không có ai đặt những người đãi vàng này vào trong mắt, bọn chúng tin rằng không ai có thể chạy ra ngoài, ngoại trừ bay lên trời, nếu không chính là từ sông trôi đi, nhưng nước lúc này muốn trôi ra ngoài cũng chỉ có thể đông cứng mà chết.
Sở Luật chờ tới nửa đêm, ngay lúc này mọi người đã ngủ sâu.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh, Hạ Nhược Tâm vội vàng ngồi dậy, cô thấy những người khác đều không phản ứng gì mới cẩn thận đi ra ngoài, mới vừa đến cửa đã bị một người ôm lấy, đột nhiên sự quen thuộc cùng ấm áp khiến mũi cô cay cay.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tới tìm em.” Sở Luật không dám cử động, hiện tại cô rất gầy chỉ còn da bọc xương. Cô vốn dĩ đã gầy hiện tại lại càng gầy hơn, sắc mặt cũng khó coi, làn da hồng hào ngày trước giờ đã tái nhợt như bị bệnh, bờ môi căng mọng ngày xưa hiện tại đã khô khốc nứt nẻ.
Còn có tóc của cô, anh biết cô yêu quý nhất là mái tóc của mình, giống như Tiểu Vũ Điểm. Bởi vì các cô từng bị trọc đầu, hiện giờ Tiểu Vũ Điểm rơi một sợi tóc cũng sẽ khóc huống chi là cắt đi.
Nhưng hiện tại hạ Nhược Tâm, ngoài gầy ra mái tóc đã không còn. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi chân trần của cô trên mặt đất, cô cũng giống những người khác, đều không mang giày mà chỉ một đôi chân đi trên mặt đất, trên bàn chân tràn đầy thương tổn do giá rét, ngay cả cẳng chân cũng vậy.
Hạ Nhược Tâm phát hiện Sở Luật đang nhìn cái gì, cô có chút xấu hổ vuốt tóc của mình, lại cúi đầu muốn giấu chân của mình đi, nhưng muốn xem đều đã xem, muốn xấu đều đã xấu.
Cô đã thành như vậy, trong vòng mấy tháng đều khó có thể khôi phục lại.
Sở Luật kéo tay cô, đôi tay này cũng chồng chất vết thương, ngoại trừ thương tổn do gió rét, còn có trầy da, vết thương cũ thêm vết thương mới, dường như đều nứt nẻ máu thịt.
“Có đau không?” Anh cười ấm áp, nhưng đôi mắt anh rõ ràng không nhịn được, từng giọt cứ vậy rơi xuống.
“Vẫn còn tốt.” Hạ Nhược Tâm muốn thu tay mình lại nhưng cuối cùng phát hiện không thể, bàn tay của anh rất ấm, cô thật lâu đã không có được sự ấm áp này. Mũi cô cay cay, cố gắng để không khóc.
“Đừng sợ.” Sở Luật tiến lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng ngực. “Tin anh, chúng ta sẽ rất mau có thể đi ra ngoài. Cứ cố gắng nhẫn nhịn thêm mấy ngày nữa.”
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm nói nhỏ, hiện tại anh nói bất cứ điều gì cô đều tin, kể cả anh nói ngày mai mặt trời sẽ mọc hướng Tây cô cũng sẽ tin. Không phải vì điều gì khác, chỉ vì người đàn ông này đã nguyện ý vượt xa xôi vạn dặm chỉ để đi tìm cô.
Tay cô ngẫu nhiên đặt lên cánh tay anh, sờ tới một ít vết thương.
“Đây là vì sao lại có?” Cô kéo tay áo Sở Luật lên, trên áo có vết máu, dấu vết trên da cô thấy rất rõ ràng, bởi vì cô cũng từng phải chịu đựng qua, trên người cô cũng có vài vết tới tận lúc này đã để lại không ít sẹo. Nhưng hiện tại cô không dám cho anh biết.
“Em nói cái này?” Sở Luật kéo cả tay áo lên. “Có ả đàn bà xấu kia muốn đè anh, bị anh đá nên mụ ta đã đánh.”
Hạ Nhược Tâm nhớ tới mụ béo trông coi mọi người, dường như thi thoảng mụ ta sẽ kêu đàn ông tới nơi của mụ, mà mỗi lần chỉ cần có đàn ông tới liền ngày hôm sau tâm tình của mụ sẽ không tồi, mà gã kia cũng sẽ có được một ít thứ tốt.
Lúc ấy cô cũng lờ mờ đoán ra, quả nhiên thật đúng vậy.
“Là su kem làm sao?”
“Su kem?” Sở Luật nhướn mày. “Nơi này sao lại có su kem, ai bảo?”
“Là Thẩm Vi bảo.” Hạ Nhược Tâm vung tay mô tả bộ dáng mụ béo.
“Cô ta giống một cái bánh su kem, có điều su kem có nhân trắng, bên trong là bơ, còn cô ta là da đen, cho nên dẫu muốn ăn cũng phải lấy xăng rửa sạch.”
Su kem đen, quả nhiên, rất chuẩn xác.
Anh cười lạnh, phụ nữ như vậy còn đòi đè* anh. Sở Luật anh rất ít đánh phụ nữ, nhưng hiển nhiên đây không phải là phụ nữ, mà là một con lợn đen.
(Tiếng Trung có từ “thượng”, dịch thì giống từ “chịch” hay dùng bây giờ nhưng không nghiêm túc cho lắm nên mình dùng từ “đè”, chắc ai cũng hiểu phải không ;))).