Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 898: Suýt chút nữa lại tàn phế

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Không có.” Lâm Thanh cúi đấu, lấy chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh.

“Dì sẽ ở cùng chú sao?”

Hạ Nhược Tâm sửng sốt: “Tiểu Thanh, sao cháu lại hỏi vấn đề này?” Người lớn cũng hỏi thì thôi, nhưng Tiểu Thanh có bao lớn, vẫn là một đứa trẻ, chuyện hỗn loạn của người lớn chính bọn họ đều không rõ, huống chi là nó.

“Không có gì, cháu chỉ hỏi vậy thôi.” Lâm Thanh lại đá một hòn đá, nhưng hòn đá chỉ văng ra bên cạnh, nó lại tiến tới muốn đá hòn đá đi xa, kết quả hòn đá chỉ xa một chút, nó quyết tâm đá hòn đá đi xa, đột nhiên có luồng ánh sáng từ xa lao tới làm nó phải che lại hai mắt mình.

“Tiểu Thanh!” Hạ Nhược Tâm hoảng sợ, theo bản năng cô lao đến ôm Lâm Thanh, nhưng vì quán tính khiến thân thể của cô đảo hướng về phía trước ngã xuống, chính là dùng thân thể của mình làm thịt lót đỡ cho Lâm Thanh.

Nháy mắt, từ cánh tay cô truyền đến một trận đau đớn, dường như cô nghe được âm thanh xương tách ra.

Cô cười khổ một tiếng, trong lòng cũng than lên hai tiếng ‘xong rồi’.

“Dì Hạ, dì làm sao vậy?”

Lâm Thanh cũng hoảng sợ, một lúc mới phản ứng được, mà lúc này Hạ Nhược Tâm nằm nghiêng trên mặt đất, trán cô toát ra một ít mồ hôi lạnh.

“Dì không sao.” Hạ Nhược Tâm gượng cười với Lâm Thanh, tránh cho trẻ con sợ hãi.

Kỳ thật cánh tay trái của cô rất đau, cô còn không quên cánh tay mình hiện giờ vẫn đang bó thạch cao, nếu thật sự xảy ra chuyện liền không phải chuyện đùa, vốn dĩ cánh tay này của cô đã có khả năng phải bỏ đi.

Nàng đau run cả người, loại đau này thật sự khó mà chịu được.

Sở Luật đi xe tới, vừa thấy cảnh này lập tực mở cửa xe vội vàng chạy xuống.

“Em không sao chứ?” Anh nâng Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, ôm cô lên. Lâm Thanh vẫn còn kéo tay áo Hạ Nhược Tâm.

“Buông ra.” Sở Luật thật sự muốn đem tiểu quỷ này đá văng ra. “Cháu không biết cánh tay dì còn bị thương sao, không cẩn thận sẽ phải cắt tay.”

Lâm Thanh vội vàng buông tay mình ra, hai chữ ‘cắt tay’ khiến nó rất sợ hãi.

Nó thật sự không có, nó không cố ý.

“Đừng… đừng trách cháu.” Hạ Nhược Tâm kéo tay Sở Luật, cô không dám nói nhiều, cũng không dám dùng sức quá mức, cho dù hiện tại chỉ thở cũng khiến cánh tay cảm thấy đau đớn rất đáng sợ.

Sở Luật ngừng bước chân một chút.

“Một hai phải để nó hại chết em sao?”

“Nó chỉ là một đứa trẻ.” Hạ Nhược Tâm mím môi chịu đựng sự đau đớn.

“Một đứa trẻ?” Sở Luật trước nay đều không cho rằng một đứa trẻ sẽ không nguy hiểm. “Tin anh đi,” anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Nhược Tâm, “dù chỉ là một đứa trẻ, muốn giết chết em cũng chỉ dễ như trở bàn tay.”

Hạ Nhược Tâm đã đau không nói được nữa, nhưng cô còn nhớ tới Lâm Thanh.

“Đừng… Đừng để cháu một mình ở đây.”

Bước chân Sở Luật hơi ngừng lại, anh bế Hạ Nhược Tâm lên xe, cẩn thận cũng không đánh thức con gái đang ngủ, tiểu gia hỏa nếu biết mẹ đang bị đâu nhất định sẽ hoảng sợ.

Rồi sau đó anh thật không tình nguyện đi đón tiểu quỷ kia.

Anh mở cửa xe, nói một câu lạnh băng: “Lên xe.”

Lâm thanh tự bò lên trên xe, một mình ngồi ở sau xe, cái gì cũng không dám nói.

Anh một tay lái xe, liền gọi tới Đỗ Tĩnh Đường.

“Tĩnh Đường, em đến bệnh viện một chút, Nhược Tâm cần kiểm tra, em giúp anh chăm sóc Tiểu Vũ Điểm.”

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, trên trán vẫn đầy mồ hôi lạnh. Đau, rất đau, sự đau đớn này rất khó có thể chịu đựng.

Sở Luật vươn một bàn tay đặt lên trên vai cô, sau đó bóp chặt. “Chịu một chút, sẽ nhanh đến bệnh viện.” Xin lỗi, anh phải làm cô đau, nhưng đau cũng được, không thì anh thật sự sợ cô sẽ hôn mê.

Anh chạy xe tới một bệnh viện gần đó, cũng sau nửa giờ lái xe anh đã đến, Đỗ Tĩnh Đường đã tới, Sở Luật mở cửa xe, vội vàng bế Hạ Nhược Tâm đau sắp xỉu vào trong bệnh viện. Đỗ Tĩnh Đường tới mở cửa xe, liền thấy tiểu gia hỏa đang ngồi ghế trẻ em ngủ say rồi, anh liền chuẩn bị mang hai tiểu quỷ về nhà, một hồi sẽ quay lại xem Hạ Nhược Tâm như thế nào.

Sao đang tốt như vậy lại phải đến bệnh viện.

Cùng bệnh viện thật có duyên a.

Kết quả kiểm tra của Hạ Nhược Tâm thật khiến người khác thở phào nhẹ nhõm, cô không có chuyện gì lớn, xác thật đã chạm vào cánh tay trái nhưng cũng chỉ khiến thạch cao bị vỡ, nhưng cũng vì có thạch cao bao lại cho nên mới xem như cô giữ được cánh tay. Xương cốt không có việc gì, tay cô đau là cổ tay có vết nứt xương rất nhỏ, bác sĩ đã xử lý, bó lại thạch cao mới cho cô. Vốn chỉ một tháng nữa có thể tháo bột nhưng hiện tại sợ là phải mấy tháng nữa mới được.

Đến khi Hạ Nhược Tâm tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.

Cô giật giật cánh tay của mình, cảm giác toàn bộ bả vai đều nặng nề. Cô vừa chuyển đầu mới phát hiện cánh tay mình đã bị một tầng dày thành cao, hơn nữa đã cố định cả bả vai.

“Yên tâm đi, không sao cả, cánh tay vẫn còn, nhưng có một đoạn xương bị gãy, em lại phải như này thêm mấy tháng.”

Giọng Sở Luật lạnh băng, không khó để thấy anh không chút nào vui vẻ.

Hạ Nhược Tâm cũng biết, cánh tay này của cô là do anh hao hết tâm lực mới giữ lại được, nếu thật sự lại bị cắt đi, mấy tháng kia còn không phải lãng phí sao.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt nghĩ tới cái gì muốn ngồi dậy, kết quả một bàn tay lại ấn trên vai cô xuống.

“Em cứ nằm đi, đừng lộn xộn.”

Sở Luật ngồi lại gần, đôi mắt đen lạnh lùng, cứ như vậy bình tĩnh nhìm chằm chằm cô khiến Hạ Nhược Tâm hơi chột dạ, đương nhiên cô cũng không dám tiếp tục cử động làm trái lời anh, bởi vì lúc này là cô sai.

Nhưng là, cô không nằm im được, cái kia của cô tới.

“Sở Luật…”

“Ừ, sao nào?” Sở Luật lười biếng nâng đôi mắt.

“Cái kia… em…” Hạ Nhược Tâm cũng không biết nói chuyện bà dì tới với đàn ông như nào. “Anh có thể đỡ em đi toilet không?” Hiện tại cô cảm giác không biết đã bị rớt ra ga giường không, tuy rằng cô bị thương là cánh tay, không phải chân, nhưng chính là một cánh tay bị bó thạch cao, một tay khác đang truyền dịch, cô không thể dùng chân mang theo cả bình dịch đi toilet.

Chọn tập
Bình luận
× sticky