Cao Dật gật gật đầu không muốn nói chuyện, anh đưa tay vỗ vỗ bả vai Bạch Lạc Âm, sau đó đứng lên đi theo những người khác cùng đi tìm người.
Bạch Lạc Âm nhắm mắt lại, sắc mặt cô không quá tốt nhưng ở nơi không ai biết môi cô khẽ nhếch lên. Bên cạnh giống như có tiếng bước chân, người trông ba lô có thể là bị tiêu chảy cho nên ôm bụng vội vàng chạy xa.
Lúc này Bạch Lạc Âm mở hai mắt, thấy bốn bề vắng lặng cô mới đứng lên đi tới nơi đặt ba lô của nhóm trưởng, sau đó run rẩy vươn tay kéo ba lô nhóm trưởng ra, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh. Rất khác biệt so với điện thoại bình thường, rất lớn, cũng rất nặng. Cô kéo khóa ba lô lại, sau đó cầm chiếc điện thoại này dùng sức ném ra xa, chiếc điện thoại kia cũng không biết đã rơi ở đâu.
Cô lại ngồi xuống, tiếp tục động tác vừa rồi, cũng là tiếp tục nghỉ ngơi, đau đớn trong bụng bắt đầu giảm đi rồi biến mất, rốt cuộc ấn đường cô cũng giãn ra.
Sau đó không lâu, người trông giữ ba lô đã trở lại. Anh ta ngồi xuống, cũng không nói chuyện với Bạch Lạc Âm. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại cũng không ai muốn nói chuyện phiếm, có hai người mất tích sống chết không rõ, đây là người chứ không phải con mèo con chó, thật không thể đùa giỡn.
Có nhiều tiếng động đánh thức Bạch Lạc Âm, cô ngẩng mặt lên liền thấy những người khác đã quay lại, mà cô cũng đã tỉnh táo. Cao Dật ngồi bên cạnh cô không nói một lời, sắc mặt cũng rất không tốt.
Tất cả mọi người không nói một lời, bốn phía đều có một loại áp lực khiến người khác khó thở.
“Vẫn chưa tìm được à?” Cô ngồi dậy hỏi Cao Dật tình hình lúc này. Nếu tìm được rồi bọn họ sao sẽ còn như vậy, cho dù là gặp người sống hay thấy người chết thì tinh thật cũng sẽ không sa sút như thế.
Nhưng là, ít nhất không tìm được cũng không nhất định sẽ là chuyện xấu.
Có khả năng hai cô đã chết, nhưng cũng có khả năng hai cô vẫn còn sống.
Cao Dật lắc đầu, anh dựa lưng vào một gốc cây phía sau, trên tay đã bị cây cỏ cào xước không ít, nhưng anh giống như vô tri vô giác, ngồi không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
“Mọi người ăn một chút đi, chúng ta chờ đội cứu hộ tới.” Trưởng nhóm không khỏi thở dài một hơi, nói.
Người ăn được lúc này cũng không quá nhiều, ít nhất Cao Dật ăn không vào.
“Em ăn đi.” Cao Dật đem phần của mình đưa cho Bạch Lạc Âm, Bạch Lạc Âm cũng không biết vì sao lại rất dễ đói, cho nên trên đường đi Cao Dật ăn rất ít, còn lại đều chia cho cô.
Bạch Lạc Âm nhận lấy, cũng biết Cao Dật ăn không vào. Cô cắn một miếng, tầm mắt dừng trên người nhóm trưởng, có thể anh đã quên mất chuyện muốn gọi điện thoại, hiện tại cũng đang ăn cơm dù không biết mùi vị gì.
“Chúng ta lại đi tìm xem, bây giờ mọi người đều tự mang theo ba lô của mình.” Ăn xong cơm, nhóm trưởng nhấc ba lô của mình lên, đề nghị. Cứ ngồi chờ đội cứu hộ cũng không được, bọn họ phải làm gì đó.
Mà anh đề nghị, những người khác đương nhiên sẽ không phản đối. Bọn họ cảm thấy ngồi một chỗ có chút áp lực, ai cũng bồn chồn không yên.
Bạch Lạc Âm không có ý kiến gì, đều nghe người khác, cô cúi đầu, lại cắn một miếng bánh quy trong tay. Mọi người ăn xong đều đeo ba lô trên lưng, chuẩn bị lại xuất phát.
Chỉ là tìm kiếm nửa ngày vẫn cứ không thu được kết quả gì.
“Nhóm trưởng, anh có cần gọi cho đội cứu hộ báo vị trí không?” Có người tiến tới nhắc nhở nhóm trưởng, chuyện này chính là ngàn vạn không thể quên.
“Tôi quên mất.” Nhóm trưởng lúc này mới nhớ anh chưa báo tọa độ. Anh đặt ba lô xuống dưới, sau đó tìm điện thoại vệ tinh, chỉ là dường như anh đã lục tung ba lô cũng không thấy chiếc điện thoại vệ tinh đâu.
Trên trán anh đổ ra không ít mồ hôi lạnh, sao lại không thấy?
Anh ngồi xổm xuống, đem từng đồ trong ba lô ra, chiếc ba lô không lớn nhưng lại chứa rất nhiều đồ vật.
Khi mọi thứ trong ba lô đã được lấy ra, chiếc ba lô trống rỗng, anh cũng đã tìm khắp túi quần áo cũng vẫn không thấy chiếc điện thoại vệ tinh đâu.
“Không tốt.” Anh ngồi bệt xuống, cũng không còn tinh thần để nhét lại độ vật vào trong ba lô. “Điện thoại vệ tinh của tôi đã mất, có lẽ lúc đi đường đã bị rơi, chúng ta quay lại tìm một chút.” Anh nhét đồ vào trong ba lô, chỉ là lấy ra dễ dàng nhưng muốn xếp lại thật rất khó, còn có hơn phân nửa đồ vẫn ở bên ngoài, thật vất vả anh mới nhét được hết đồ vào trong ba lo nhưng ba lô giống như quá căng sắp hỏng, ngón tay anh cũng hơi hơi run rẩy.
Anh đã nhiều năm đi như vậy không có lần nào gặp sự cố, đặc biệt là liên quan tới mạng người. Lúc này đả kích với anh so với mọi người còn nghiêm trọng hơn một ít.
Hơn nữa, nhóm dã ngoại lần này của anh đều là những người giàu có danh giá, hiện tại anh còn không biết phải đối mặt với người nhà hai người kia thế nào, mọi chuyện vốn dĩ rất thuận lợi ai ngờ xui xẻo lại có chuyện như vậy.
Mười mấy người lại quay trở về, lúc này đây không phải vì tìm người mà đi tìm điện thoại vệ tinh. Chỉ là thời gian đã lâu như vậy, ngay cả nhóm trưởng cũng không biết rốt cuộc anh đã làm mất điện thoại ở chỗ nào, muốn tìm lại thật sự không phải chuyện đơn giản, cảm giác như tìm kim đáy biển. Bọn họ đã tìm qua tìm lại rất nhiều lần, nhưng thật đáng tiếc, bọn họ vẫn không tìm được chiếc điện thoại vệ tinh kia.
Lúc này đoàn người đang ngồi cùng nhau, ai cũng không có tinh thần nói thêm một câu gì nữa, mà ai cũng không nghĩ ra biện pháp. Hiện tại người không thấy, điện thoại vệ tinh không còn, biết đi đâu để tìm.
“Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi về trước, có lẽ mất khoảng ba ngày, chỉ hy vọng bọn họ có thể cố gắng được mấy ngày.”
Nhóm trưởng suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể đưa ra một biện pháp này.
“Mọi người nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Nhóm trưởng nhìn đồng hộ, nếu không phải đi buổi tối quá nguy hiểm thì có lẽ bọn họ đã đi suốt đêm để về.
Cao Dật ngồi cả đêm, cũng một đêm không ngủ. Là anh sai, mọi thứ đều là anh sai, anh phải làm sao bây giờ? Anh đưa tay lên vò đầu, một đêm này đối với anh mà nói là đêm khó khăn nhất, cũng là gian nan nhất trong hơn ba mươi năm qua.