“Ý Quân, bà đã đem bán mấy thứ kia chưa?”
“Ừ, bán rồi.” Thẩm Ý Quân ngồi một bên lại sửa sang quần áo cho Hạ Minh Chính. Hạ Minh Chính không hỏi bà tuyệt đối cũng không nói.
“Ý Quân…” Hạ Minh Chính cảm giác mặt mình hơi nóng lên, trong lòng cũng chột dạ, lời nói không cách nào nói ra được. Cuối cùng, ông cũng đành tàn nhẫn, cũng là không giữ lại mặt mũi.
“Bà đem tiền đó cho hết Hạ Dĩ Hiên đi, trong tay tôi còn một ít cổ phần, chờ đến khi tài sản Hạ gia kiểm kê xong tôi sẽ cho bà, được không?”
“Ông xác định ông còn cổ phần sao?” Thẩm Ý Quân thật sự không muốn đả kích Hạ Minh Chính. Chẳng lẽ hiện tại ông còn cho rằng những người đó sẽ chia cho ông một chút, để ông có thể Đông Sơn tái khởi sao? Mặc kệ là Hạ gia, những người kia sẽ không lưu lại một phân cổ phần cho ông.
“Chắc là sẽ có.” Hạ Minh Chính cũng không xác định, ông đã đem hơn phân nửa tài sản cho hạ Dĩ Hiên, nhưng Hạ Dĩ Hiên lại đã đem cổ phần cho người khác. Hiện tại trong tay ông có bao nhiêu ông thật sự không biết, bởi vì tài sản của ông hiện tại đang bị đóng băng lại.
Thẩm Ý Quân đứng lên, mở ra ngăn tủ, đặt quần áo vào bên trong, sau đó mang quần áo bẩn chuẩn bị đi giặt.
“Bà đi đâu?” Bà vừa đi về phía trước một bước, Hạ Dĩ Hiên liền vươn tay chắn trước mặt bà. “Trước tiên đem tiền nhà tôi đưa ra đây đã, bằng không không cho phép đi.”
“Dĩ Hiên…” Mặt Hạ Minh Chính lại nóng bừng, bị đứa con gái vô lý này khiến lòng đau xót.
“Tiền nhà các người?” Thẩm Ý Quân thật sự nghĩ Hạ Dĩ Hiên đã bị điên rồi. “Trang sức của tôi, khi nào thành nhà các người?”
“Đó không phải tiền của Hạ gia chúng ta mua sao?” Hạ Dĩ Hiên híp mắt, thật đúng là đã suy nghĩ tới mức phát điên rồi. Trước giờ cô đều không thiếu tiền, lần này cô thật sự bị cùng đường, trên người không có được một xu, từ bọc nhỏ cướp của Thẩm ý Quân cũng chỉ có vài đồng lẻ, ăn bữa cơm cũng không đủ chứ càng không nói để đi thuê nhà.
Hiện tại số tiền này trong tay Thẩm Ý Quân là chỗ duy nhất cô có thể có, mặc kệ thế nào cô phải đoạt được chúng.
“Ý Quân, bà cho nó được không?”
Hạ Minh Chính ôm lấy mặt mình, thật sự không nguyện ý nói những lời này, nhưng đây là con gái ông, cho dù đã làm nhiều chuyện sai thì cũng là con gái của ông. Thẩm Ý Quân lấy ví của mình, từ bên trong lấy ra một thẻ ngân hàng sau đó ném vào mặt Hạ Dĩ Hiên.
“Đây là tiền nằm viện cũng để cho cha cô sống, nếu cô còn có lương tâm thì giữ lại cho ông ấy một ít, nếu không tôi cũng chỉ có thể nói cô thật không bằng súc sinh.”
Bà cầm lại ví, cũng không quay đầu này rời khỏi nơi này. Hạ Dĩ Hiên vừa cầm chiếc thẻ kia, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đương nhiên cũng giống như Hạ Minh Chính, xấu hổ khó có thể gặp người.
Hạ Dĩ Hiên cầm lấy thẻ ngân hàng vội vàng chạy ra ngoài rút tiền. Nhưng lúc cô đi rút tiền mới phát hiện mình không có mật mã, cũng chỉ có thể về lại tìm Hạ Minh Chính hỏi mật mã không thì một xu cũng không lấy được. Nhưng lúc cô vừa tới bệnh viện, chuẩn bị đi vào thì một người đàn ông cao lớn đã chắn trước mặt cô, anh chắn đi ánh sáng trước măt, cũng chặn lại con đường của cô, dường như chỉ còn nước chạy trốn lên trời.
“Luật, anh Luật…” Cô lắp bắp nói, thẻ trong tay cũng rơi xuống đất.
“Tôi đã nói, cô không chạy thoát được đâu.” Một người đàn ông mặc toàn đồ đen, khóe môi khẽ nhếch lên quỷ dị, trong mắt đen lộ ra ánh sáng nhàn nhạt rất lạnh lùng.
Sau đó không lâu, ‘bịch’ một tiếng, Hạ Dĩ Hiên bị đẩy vào một gian phòng, nơi này đã rất lâu không được quét dọn cho nên đã có một tầng dày bụi cùng mùi vị mốc meo.
Sở Luật ngồi trên sô pha, anh vắt chéo hai chân lại, tay cũng tùy tiện đặt trên tay vịn của sô pha, khuôn mặt có chút quạnh quẽ nhưng lại vẫn rất hấp dẫn, ngay cả nút thắt trên cổ tay cũng mang theo ưu nhã cao quý, tốt đẹp gia giáo. Từ trong xương cốt anh lộ ra sự bất phàm.
Mà Sở Luật lúc này, đối với Hạ Dĩ Hiên mà nói, lại khiến cô điên cuồng muốn chạy trốn, khiến cô sợ hãi càng sợ hãi. Đây là một ác ma, một ác ma muốn mạng của cô.
“Nơi này cô quá quen rồi chứ?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi Hạ Dĩ Hiên. “Tôi nghĩ cô hẳn rất quen thuộc, đây là nhà của Hạ gia, đương nhiên cũng là nhà của cô.”
Đầu Hạ Dĩ Hiên ong ong, dường như vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết trước kia của Hạ Nhược Tâm ở nơi này, từng cảnh máu tươi, rạch mặt, đánh gãy chân hiện ra, mà dường như giờ tới lượt cô trải qua.
Không! Cô không muốn, cô không muốn.
Cô điên cuồng chạy vội ra cửa, sau đó dùng sức muốn mở cửa ra nhưng cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài, đừng nói mở cửa, cho dù tông vào cửa cô cũng không có sức lực cùng bản lĩnh như vậy.
“Mở cửa, mở cửa.” Cô đập cửa. “Mở cửa, cứu mạng, cứu mạng…”
Cô điên cuồng đập lên cửa, Sở Luật chầm chậm cởi cúc áo trên cổ tay khiến cô càng hoảng, càng đập mạnh.
“Anh Luật, em xin anh.” Hạ Dĩ Hiên thật sự không có đường có thể đi, cô lùi ép chặt mình vào cửa. “Em cầu xin anh buông tha cho em, buông tha em được không? Em đồng ý với anh, về sau em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, em sẽ đi rất xa, cả đời cũng không quay lại được không?”
“Anh Luật, chẳng lẽ anh đã quên mất? Trước kia anh đối với em rất tốt, chuyện gì anh cũng theo em, thương em, cũng yêu em. Anh Luật, anh không nhớ sao? Em là Hiên, là Dĩ Hiên của anh.”
“Yêu?” Sở Luật cảm giác từ này từ trong miệng Hạ Dĩ Hiên nói ra thật có chút ghê tởm. “Hạ Dĩ Hiên, cô còn không xứng nhắc tới từ yêu, từ trước tới nay cô chỉ yêu bản thân mình.”
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hạ Dĩ Hiên ở trước mặt, đôi chân to cũng giẫm lên vai Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên vùng đứng dậy, sau đó bò lăn sang một bên. Cô không cho rằng cô có bản lĩnh nhận một đạp này của Sở Luật, một đạp của Sở Luật khiến hai chiếc xương sườn của ba cô gãy, nếu đá vào người cô không biết liệu có thể xuất huyết nội tạng không.
Cô còn chưa muốn chết, cô cũng sợ chết.
Sở Luật buông chân xuống, thỉnh thoảng di chân trên sàn nhà, đồng tử của anh hơi rụt một chút, mắt đen lại không gió không mưa.
“Cô cứ ở chỗ này hưởng thụ cho tốt đi. Yên tâm,” anh khẽ nhếch môi lên, “tôi sẽ không bắt cô chết. Nhưng cô sẽ biết, có khi chết lại là giải thoát, còn sống mới là chịu tội.”
Anh nói xong mở cửa ra, xoay người rời đi.
“Đừng, đừng đi…” Hạ Dĩ Hiên bò tới, cũng muốn đi ra. Nhưng ‘cạch’ một tiếng, cửa đóng lại cũng đem nhốt cô ở bên trong. Mặc kệ cô đập cửa thế nào, xin tha thế nào bên ngoài đều không có bất cứ âm thanh gì.