“Phải, muốn chứ, ai lại không muốn? Thù hủy khuôn mặt khắc cốt ghi tâm.” Hạ Nhược Tâm vươn tay, bàn tay trắng nõn không có một vết sẹo, ngay cả toàn cơ thể cô trên dưới cũng nhìn không ra một chút thương tích, nhưng nửa năm trước cô còn không bằng một con chó.
Có yêu cũng không quan hệ, có cái gì cũng không quan hệ, cô không muốn ai làm gì hại cô, làm chuyện sai lầm gì cũng ung dung ngoài vòng pháp luật, lại còn có thể hưởng phú quý, hưởng bình yên hay đắc ý sống trên đời này, đem những tội cô không làm đeo trên lưng cô cả đời.
“Được.” Lục Cẩm Vinh đi tới vỗ vai cô. “Đây mới là em của anh. Người Lục gia chúng ta có thù tất báo, ai nợ nhà ta dù có thể quay về thì ăn cũng phải nôn ra.”
Anh dùng từ ‘nhà ta’, đúng vậy, chính là ‘nhà ta’, đây là nói cho Hạ Nhược Tâm biết, thù của cô cũng tính cho Lục gia.
“Cảm ơn anh, anh Hai.” Hạ Nhược Tâm cảm nhận được bàn tay to ấm trên bả vai mình, dường như cũng có thể nhớ được bả vai từng đau đớn, còn có nửa năm sống không bằng chết.
“Cảm ơn cái gì?” Lục Cẩm Vinh thật sự coi cô là em gái. Dù mang khuôn mặt của em gái anh nhưng cô chưa bao giờ nói gì, cũng chưa từng nhắc tới chuyện quá khứ là anh liền biết có chút thù cô muốn tự mình đi báo. Rốt cuộc có một số việc người ngoài thật không thể đi vào.
Cô rời đi, anh nhẹ nhàng than một tiếng, trước kia buồn vì không có em gái, nhưng hiện tại có em gái dường như càng thêm buồn.
Cuối cùng Lục Cẩm Vinh an bài cô đến Toàn Chuyển làm trợ lý riêng cho chính mình, cũng mời chuyên gia dạy cô xử lý một ít tư liệu của công ty.
Sau này được tiếp xúc có hệ thống Hạ Nhược Tâm mới biết ngày trước mình ngây thơ và ngu ngốc như nào, tập đoàn Sở Thị rất lớn, không phải một người nhỏ bé như Hạ Nhược Tâm có thể đẩy ngã được.
Có thể làm tổng giám đốc một công ty lớn như thế trong tay anh ta nhất định sẽ có mấy át chủ bài, mà mỗi át chủ bài này ở thời điểm cần thiết sẽ có tác dụng cải tử hoàn sinh.
Lục Cẩm Vinh có, mà Sở Luật cũng có.
Nhưng Mân Quốc Thinh lại không có, bởi vì anh ta chưa thành cáo già, cho nên chỉ số thông minh của anh ta so với Sở Luật, chỉ có thể nói, ngu xuẩn.
Môi Hạ Nhược Tâm méo xệch, tim cũng nhói một cái.
Hóa ra lại một lần cô bị Sở Luật lợi dụng.
Người đàn ông kia luôn miệng nói yêu cô hóa ra lại luôn lợi dụng cô như vậy.
Cô làm ở tầng thấp nhất của Toàn Chuyển, một ngày 24 giờ đều bận rộn. Ngoại trừ học nghiệp vụ ở ngoài cô còn học thêm tiếng Pháp cùng các ngôn ngữ khác. Tiếng anh cô dùng được còn tiếng Pháp là đốt đặc cán mai.
Toàn Chuyển chủ yếu nhắm vào thị trường chính là Pháp và Đức, cho nên ngoại trừ tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng, cô cần học thêm hai ngôn ngữ là tiếng Pháp cùng tiếng Đức.
Kỳ thật trước nay cô không biết, hóa ra học ngôn ngữ cũng giống như vẽ tranh, cần một chút năng khiếu, đương nhiên càng cần nỗ lực. Khi người khác ngủ cô luyện ngữ pháp, đọc truyện nước ngoài, khi người khác còn nằm ườn trên giường cô đã dậy sớm để học. Một ngày có khi cô ngủ không tới ba giờ, mọi lúc khác đều học tập, ở công ty, ở nhà… Đi đâu cô cũng chạy, cô mang giày cao gót, dùng một ngày chân đã rộp lên, chân bị nổi mụn nước, chọc mụn nước ra cô lại dùng giày cao gót. Mặc kệ nơi nào, giày cao gót đều đại diện cho sự ưu nhã.
Điểm này cô biết, cũng cần phải thích ứng, bởi vì cô không cao lắm cho nên phải dùng giày cao gót cho mình cao thêm.
Cứ như vậy, cho đến ba tháng sau cô đã có kỳ tích, đã có thể dùng hai ngôn ngữ này nói chuyện đơn giản. Trình độ hiện tại của cô cũng đã đủ để làm trợ lý cho Lục Cẩm Vinh, chỉ cần cô nghe được nhớ được, cái khác đã có Lục Cẩm Vinh, bản thân Lục Cẩm Vinh đã tinh thông năm ngoại ngữ.
Nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn cảm thấy không đủ, khi không có việc gì cô vẫn một bên công tác một bên học tập, cho nên cô tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là tiếng Pháp của cô. Kỳ thật nửa năm nằm viện Lục Cẩm Vinh cũng đã cho cô tiếp xúc với tiếng Pháp, ban đầu cô không rõ để làm gì nhưng anh bảo cô học cô sẽ học, tới lúc này cô mới biết hóa ra Lục Cẩm Vinh đã sớm biết bọn họ sẽ đi đến bước này, biết cô sẽ có một ngày như này, cho nên lúc đó cũng đã lót đường cho cô.
Một doanh nhân thành công so với mọi người tưởng tượng sẽ có rất nhiều điều khác lạ, ví như họ nhìn xa trông rộng, cũng như tâm cơ của họ.
Như Sở Luật, như Lục Cẩm Vinh.
Người khác có thể nhìn thấy xa ba bước còn bọn họ đã đi trước ba mươi bước.
***
Hạ Dĩ Hiên nhìn mặt mình trong gương, cô xoay thân một chút, trang điểm tinh xảo, trang phục khéo léo, mặc kệ là đến đâu cô cũng tin đám cưới của mình nhất định là điểm trong các doanh nhân.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rốt cuộc cô đã đến một bước này, lại một lần trở thành người phụ nữ duy nhất bên người Sở Luật, hơn nữa hiện tại hai nhà cũng đã nghiên cứu hôn sự của cô cùng anh Luật.
Tuy rằng Sở Luật còn chưa tỏ thái độ, hiện tại bọn họ thân mật nhất cũng chỉ có ôm, đương nhiên là do cô chủ động, nhưng cô tin rất nhanh cô sẽ trở thành Sở phu nhân, cũng sẽ đem những gì mình từng mất trở về.
Anh Luật của cô, thân phận của cô, còn có thanh danh của cô.
Cô mở cửa, Sở Luật đang đứng bên ngoài. Lúc này anh mặc một bộ âu phục Italy được làm thủ công, cổ tay áo gắn cúc màu xám bạc bằng đá quý vẫn đang bung, toàn thân anh toát vẻ quạnh quẽ.
Anh mặc quần áo xưa nay đều như vậy, không đường hoàng nhưng từ trong ra ngoài đều gây chú ý.
Cô đi tới, sau đó từ phía sau ôm lấy eo Sở Luật: “Anh Luật, chúng ta có thể đi rồi.”
“Ừ.” Sở Luật kéo tay Hạ Dĩ Hiên đặt trên eo mình ra, sau đó xoay người đi về hướng của. Hạ Dĩ Hiên có chút tức giận, cô giậm chân một cái, gương mặt trang điểm kiều diễm cũng không che được khuôn mặt có chút nhăn nhó của cô.
Hôm nay là sinh nhất của một họa sĩ nổi tiếng trong nước, Mạnh Tùng lão tiên sinh, cho nên Mạnh gia cử hành một lần tiệc rượu đàng hoàng, cũng mời các doanh nhân nổi tiếng tới tham dự.
Người làm ăn tất nhiên cần mối quan hệ, đương nhiên những nơi như vậy cũng đã thành công không biết mối hôn nhân liên kết, càng không biết là đã có bao nhiêu người thấp hèn muốn tới để có một cuộc gặp gỡ tình cờ đổi đời, rồi sau đó lại tan thành mây khói.
Khi Hạ Dĩ Hiên ôm cánh tay Sở Luật tiến vào, quả nhiên dường như ánh sáng đều đi theo bọn họ.