Cô buông tay, sau đó cúi người hướng Sở Luật: “Xin lỗi tổng giám đốc, đã quấy rầy ngài cùng Hạ tiểu thư.” Cô chuyển người sang Hạ Dĩ Hiên. “Tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi cùng tổng giám đốc không có gì.”
“Không có gì?” Hạ Dĩ Hiên quay đầu lại hướng Hạ Nhược Tâm hét to. “Cô còn nói không có gì? Không có gì mà anh Luật lại cầm lấy tay cô? Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của cô, loại phụ nữ như cô còn không phải coi trọng gia thế của anh Luật sao?”
Gia thế? Đôi khi Hạ Nhược Tâm cảm giác Hạ Dĩ Hiên rất thông mình, nhưng như thế nào hiện tại lại cảm giác cô ta thật ngu ngốc, không đúng, là đần độn. Chẳng lẽ trước chuyện tình cảm dù là phụ nữ khôn khéo cuối cùng cũng biến thành một kẻ ngốc, một kẻ không rõ đầu rõ đuôi sao?
Trước kia mười Hạ Nhược Tâm cũng không so được với một sợi tóc của Hạ Dĩ Hiên. Các cô một người là con ghẻ một người là hòn ngọc quý, vân cùng bùn chi đừng, thiên cùng địa chi kém, nhưng hiện tại, xin lỗi, mười cái Hạ gia cũng không so được với một cái Lục gia.
“Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi đi trước.”
Cô không sao dù có bị đánh hay không, càng không có khóc. Cô vẫn cười như trước, một cái tát này bọn họ chưa có xong, đương nhiên thù giữa bọn họ càng không xong.
Hạ Dĩ Hiên thấy Hạ Nhược Tâm cứ như vậy đi trong lòng rất đắc ý, nhưng Hạ Nhược Tâm đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại cười quỷ dị với Hạ Dĩ Hiên, nụ cười kia suýt chút nữa khiến Hạ Dĩ Hiên hét lên.
Sởn tóc gáy, da đầu tê dại.
Đây là cảm giác hiện tại của Hạ Dĩ Hiên, giống như lần đầu cô nhìn thấy cô gái này, loại cảm giác không thoải mái cùng sợ hãi này thật khó nói nên lời.
“Dĩ Hiên, cô gặp rắc rối rồi.” Sở Luật buông tay Hạ Dĩ Hiên, giọng không cảm xúc càng làm tim Hạ Dĩ Hiên đau.
“Cô ấy không phải chị của cô, không phải là người cô có thể tùy tiện đánh, tùy tiện khi dễ. Cô ấy là người Lục gia.”
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên trắng bệch, lúc này mới hiểu rõ ý tứ của Sở Luật. Người Lục gia, đúng vậy, người của Lục gia. Đó là một nhà lính, Lục gia có thể ngang hàng ngồi ăn cùng Sở gia, tính tình người Lục gia cũng giống như bọn họ, đều là bênh vực người mình.
Một Hạ Nhược Tâm đã khiến cô sủng hư, ngay cả Sở Luật cũng sẽ không ra tay với bất cứ người Lục gia nào, vậy mà Hạ Dĩ Hiên lại cho Lục Tiêu Họa* một cái tát. Ở nơi này ai cũng biết không thể làm kẻ địch của Sở Luật và càng không thể đắc tội với Lục Cẩm Vinh.
*Tên chính thức là Lục Tiêu Họa, Tiểu Hoa chỉ là cách gọi của Lục Cẩm Vinh thôi cả nhà nhé, làm trước giờ cứ tưởng convert sai mình sửa mỏi tay:v.
Nếu đắc tội với anh ta còn may, dù sao Lục Cẩm Vinh là người có chút hỉ nộ vô thường, có lẽ anh ta không bỏ qua cho ngươi nhưng chắc chắn sẽ không giết chết ngươi, nhưng nếu ngươi dám đụng tới người nhà của anh ta, xin lỗi, anh ta nhất định sẽ đem ngươi gặm tới xương cốt cũng không chừa.
Dạ Dĩ Hiên khóc, khóc khiến Sở Luật thấy phiền lòng. Trên đời này nước mắt phụ nữ với anh mà nói chính là phiền phức, cũng chỉ có một người phụ nữ khóc mà khiến anh thấy đau lòng, nhưng hiện tại nhớ tới lại khiến lòng anh bắt đầu bệnh.
Anh phải suy nghĩ cách làm thế nào để hạ hỏa bên Lục gia. Rốt cuộc chuyện phát sinh ở nhà anh, anh không thể thoát được có liên quan. Nhưng không biết vì điều gì đôi tay anh bắt đầu run rẩy.
***
“Bính boong…” Tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Minh Chính nhìn thời gian có chút kỳ quái: “Lúc này còn ai tới? Là Dĩ Hiên sao? Nha đầu này mỗi ngày đều chạy tới Sở gia, cũng thật là nữ đại bất trung lưu a!”
“Để tôi tính xem, mấy ngày tới nên ghé Sở gia thăm một lần, tuổi tác Dĩ Hiên cũng không nhỏ, hẳn nên định chuyện tương lai.”
Thẩm Ý Quân ngồi một bên chỉ nhàn nhạt cười lạnh.
Đã tam hôn còn muốn nhét con gái mình vào sao? Nhưng ai mà không ích kỷ, đây là vì con gái mình đã quăng mặt già bất cứ giá nào.
Mọi người đều yêu con cái mình như vậy, chỉ có bà trước nay lại không coi trọng con gái mình bằng người khác.
Bà xoay mặt khóc thầm, cái loại tự trách này không cách nào tiêu tán được.
Người hầu trong nhà chạy tới mở cửa, kết quả vừa thấy người bên ngoài liền khiếp sợ, đặc biệt đi đằng trước là một người trung niên toàn thân sát khí, còn có một người trẻ tuổi tương tự ông, khóe miệng hơi cong khiến người khác thấy lạnh.
“Ai tới thế?” Hạ Minh Chính đứng lên, nghĩ thầm, đã mở cửa lâu như vậy mà không thấy nói lời nào, cũng không có ai tiến vào.
Kết quả ông vừa thấy mất người này liền lập tức choáng váng không tin.
“Ngài Lục?” Ông vội vàng đi tới đón, lại vừa thấy người trẻ tuổi bên cạnh Lục Khả Ân trong lòng liền thấy không rõ, như thế nào cả nhà đều tới, không phải là tới… cầu hôn chứ?
Nhưng ông cũng chưa từng thấy Dĩ Hiên cùng Lục gia có tiếp xúc gì, cũng không nghe thấy con gái ông nói gì.
Lúc này đầu óc ông có chút hồ đồ, nhưng đạo đãi khách không thể lạc tình, ông vội vàng tới đón, cũng nở ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không biết ngài Lục hôm nay đại giá quang lâm, thật là nhà tranh thêm sáng.”
Lục Khả Âm cười lạnh một tiếng không khách khí chặn lời của Hạ Minh Chính: “Mang Hạ Dĩ Hiên ra cho ta, dám đánh con gái ta. Hạ Minh Chính, ông dạy dỗ con gái mình thật tốt, Thái Tuế trên đầu cũng dám động tay?”
Mặt Hạ Minh Chính căng ra, muốn nở nụ cười nhưng hiện tại lại không thể, trên mặt trên trán ông toát ra không ít mồ hôi lạnh. Không phải ông đã nói cho Dĩ Hiên có những người không thể động đến, trong đó đầu tiên chính là người của Lục gia. Nó dám đánh người của Lục gia, Lục lão nhân vốn là người rất bênh vực người mình, lúc này còn không phải muốn hủy diệt Hạ gia luôn sao?
Lúc này Giản Thanh Doanh cùng Hạ Nhược Tâm cũng đã đi tới, đôi mắt Giản Thanh Doanh đã khóc sưng lên. Con gái thật vất vả mới về nhà, bà còn chưa chăm được mấy ngày đã bị người khác đánh, hơn nữa mặt còn sưng phù giống như cái bánh bao.
Da Hạ Nhược Tâm rất trắng, lại cũng rất mỏng, trên mặt lúc này vẫn còn rõ năm vết ngón tay.
Nếu nói trong này ai lo lắng nhất thì có lẽ chính là Lục Cẩm Vinh. Gương mặt này của Hạ Nhược Tâm như thế nào anh đều biết, anh lo sợ gương mặt giả này không bị đánh hỏng chứ, anh không phải không biết phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ, dù chỉ là cằm, miệng hay ngực cũng không phải không có chuyện phát sinh.
Sẽ không thật sự khiến khuôn mặt này bị hỏng chứ?
Nhưng thật ra anh đã suy nghĩ quá nhiều, gương mặt này của Hạ Nhược Tâm cũng không xem như giả, cô chỉ gọt bớt một ít xương, mũi với cằm cũng không đụng tới, trên mặt cũng không bỏ thêm gì, nếu một cái tát có thể khiến khuôn mặt hỏng thì đó đã không phải khuôn mặt mà là đậu hũ. Sở dĩ mặt Hạ Nhược Tâm bị sưng là vì khuôn mặt cô vốn có thương tích, da thịt mới tạo vẫn còn mỏng, mới lành được mấy tháng nên còn rất mỏng, nhưng dù bị đánh một hai cái cũng không thể bị hư.
– —
Sant: Trở lại như cũ một ngày 3 chương cả nhà nhé, vui vui thì 4 chương không hứa trước:D.