Ánh mắt Tống Uyển có chút mỉa mai, ta đây sẽ chờ ngươi sinh cho ta một đứa cháu nội, không sinh ra còn tốt, nếu dám sinh ra thì lại là một Lý Mạn Ni khác.
Chỉ cần cô ta có thể sinh, chỉ cần cô ta dám sinh, Sở gia bọn họ thật sự hoan nghênh.
Hạ Dĩ Hiên uống xong cà phê, cầm lấy túi xách của mình, lúc chuẩn bị đi còn không quên nói với Tống Uyển một câu:
“Dì, cháu còn có việc phải đi trước. Kết hôn sẽ rất mệt mỏi, cháu phải nghỉ ngơi tốt để còn làm một cô dâu đẹp. Đúng vậy, sẽ rất bận nên cháu cũng không thể cùng dì bồi dưỡng tình cảm. Còn phải chuẩn bị cho đám cưới, muốn thử áo cưới, còn muốn chụp ảnh cưới, tuy rằng trước kia cháu cùng anh Luật đã chụp một bộ nhưng đã cũ rồi, tự nhiên muốn chụp một bộ mới.”
Cô lầm bầm lầu bầu nói, không biết là nói cho Tống Uyển nghe hay là khoe khoang thành công của mình.
Tống Uyển trừng mắt oán hận theo bóng dáng Hạ Dĩ Hiên, hận không thể dùng dao nhỏ cũng đâm vào bụng cô ta, nhưng cuối cùng bà cái gì cũng không làm, chỉ ngồi ở chỗ này ngây ngốc với một ly nước, bắt đầu khó chịu, cũng bắt đầu tự trách.
Đột nhiên ánh sáng trước mắt bà tối lại, một cô gái trẻ tuổi ngồi xuống.
Tống Uyển có chút không vui, sắc mặt cũng không quá tốt.
“Xin lỗi, nơi này có người ngồi.” Bà không thích bị quấy rầy ngay lúc này. Nếu là ngày thường nhường một nửa vị trí cũng không sao cả, nhưng hiện tại bà muốn an tĩnh một chút, hơn nữa nơi này có nhiều bàn như vậy sao lại muốn ngồi vào bàn bà đang ngồi.
“Tôi có thể gọi bà Tống, hay là Sở phu nhân?” Giọng nói nhỏ nhẹ, tuy rằng không phải quá thanh thúy nhưng vẫn luôn là có một loại khiến người khác không nói ra được cụ thể, giống như nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ hoặc mềm lại nhưng lại có một loại độc đáo hấp dẫn. Phụ nữ có loại âm thanh này tóm lại vẫn có chút bất tận, cảm giác giống như bị thương tổn tới giọng nói.
Tống Uyển ngẩng mặt lên, người này rõ ràng biết bà, cũng rõ ràng cố ý ngồi ở chỗ này.
“Cô là ai?” Tống Uyển hỏi cô gái xa lạ trước mặt. Cô gái tuổi không lớn, bà cũng chưa gặp qua bao giờ, trong ấn tượng của bà chưa từng thấy khuôn mặt này.
Cô gái trẻ cười một chút, nụ cười kia khiến Tống Uyển không khỏi rùng mình, không rõ nguyên nhân vì sao.
Cô gái trẻ tuổi này không phải ai khác mà đúng là Hạ Nhược Tâm. Cô hơi mỉm cười, thần sắc nhàn nhạt nhìn Tống Uyển trước mặt, tỉnh dậy đã lâu, có vẻ tinh thần không tồi. Cô hiện tại cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là ở ác gặp ác, Tống Uyển vậy mà lại sợ Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên không ngốc, thậm chí rất thông minh, cô ta biết cách nào để khống chế Tống Uyển.
Đúng rồi, mải nhìn cô đã quên tự giới thiệu.
“Tôi là Lục Tiêu Họa.”
“Họ Lục?” Tống Uyển đối với họ Lục cũng hiểu biết một ít. “Lục Cẩm Vinh với cô có quan hệ gì?” Bà liền hỏi trực tiếp.
“Anh em.”
Hạ Nhược Tâm vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, khóe môi cô khẽ cong lên có chút ý cười, nhưng nụ cười này dường như có chút… lạnh.
Hóa ra là người của Lục gia, Tống Uyển biết có lẽ đây là con gái của Giản Thanh Doanh, nghe nói bọn họ có một cô con gái ốm yếu, vì bảo vệ cho con gái nên bọn họ luôn không công khai bất cứ chuyện gì của cô con gái này, hẳn là cô gái này rồi.
Hạ Nhược Tâm ngồi ngay ngắn, gọi cho mình một ly sữa bò, cô nâng ly lên uống, không nói một lời. Tống Uyển muốn đi nhưng lại không biết vì điều gì trước sau bà đều không đứng dậy chứ đừng nói rời đi.
Bà đang đợi, chờ Lục Tiêu Họa nói chuyện.
Mà Hạ Nhược Tâm cũng chờ, chờ Tống Uyển nói chuyện.
“Cô rốt cuộc có ý tứ gì?” Tống Uyển hết kiên nhẫn, như thế nào mà gần đây bà đều gặp những người những chuyện kỳ quái, nếu ngồi ở chỗ này có việc gì thì cứ nói, cứ im lặng như vậy là sao.
“Kỳ thật cũng không có ý gì.” Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lân, khí định vẫn nhàn nhạt như cũ. “Chỉ là vừa rồi nghe được một việc, cho nên tới đây muốn trò chuyện với bà Tống một lát. À, nếu bà Tống nguyện ý chúng ta có thể nói chuyện về cuộc sống sau khi chết.”
Cuộc sống sau khi chết? Tống Uyển suýt chút nữa muốn ném cái ly trên bàn vào người phía trước, nói chuyện về ai chết, bà một chút cũng không muốn nói cái gì.
“Bà Tống không muốn nói chuyện về cái chết sao?” Hạ Nhược Tâm lúc này giống như bừng tỉnh. “Hóa ra thật sự không thích nói về cái chết.”
“Ma quỷ mới nói về cái chết.” Tống Uyển nói to rồi đứng lên muốn đi. Bà lại gặp phải kẻ điên, khó trách người của Lục gia vẫn luôn không muốn cho cô con gái này gặp mọi người, hóa ra còn bởi vì đầu óc cô ta không bình thường.
“A…” Cặp mắt Hạ Nhược Tâm lộ ra như vừa thoát khỏi làn sương mù.
“Bà Tống thích nói chuyện ma quỷ, sở thích của bà thật đúng là đặc biệt.”
Tống Uyển đứng lên, xoay người liền rời đi.
“Bà Tống nói quỷ, không phải tôi chứ?” Mà phía sau bà giọng Hạ Nhược Tâm tiếp tục truyền đến.
“Có điều khẩu vị của bà Tống thật nặng, không thích nói chuyện với người mà thích nói chuyện với ma quỷ. Vậy thì chúng ta sẽ tâm sự với một con ma gọi là Hạ Nhược Tâm, được không?”
Đột nhiên ánh sáng trước mặt Hạ Nhược Tâm bị chắn lại, từ đối diện truyền đến sự im lặng, Tống Uyển vừa rồi vốn dĩ muốn đi nhưng lại ngồi xuống, sắc mặt cũng khó coi hơn trước rất nhiều.
“Cô là ai?” Tay Tống Uyển đặt lên đùi nắm chặt trong vô thức.
“Không phải tôi đã nói với bà, tôi họ Lục.” Hạ Nhược Tâm chầm chậm nói.
“Đúng rồi,” cô đột nhiên cười, khóe môi cười cũng đóng băng ở nơi đó, “bà Tống không phải vừa nói tôi là kẻ điên sao? Vậy bà cứ coi như tôi là kẻ điên cũng được. Đúng rồi, chúng ta có nên nói chuyện với con ma Hạ Nhược Tâm không? Còn có một con ma khác là Tiểu Vũ Điểm.”
Sắc mặt Tống Uyển biến đổi, vốn mới tỉnh lại thân thể còn chưa quá tốt hiện tại trên trán cơ hồ đều ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Bà nắm chặt chiếc ví trong tay, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới bịt kín miệng cô cái xa lạ trước mặt này, mà trong lòng bàn tay bà cũng đầy mồ hôi, sợ Lục Tiêu Họa này lại nói ra cái gì.
Hạ Dĩ Hiên không đáng sợ như vậy bởi vì trong mắt cô ta rất đơn giản, chỉ có Sở Luật. Nhưng cô gái trước mặt này bà chưa từng gặp qua, cũng không biết cô ta muốn điều gì, còn có rốt cuộc cô ta biết nhiều hay ít?
Cô ta biết Hạ Nhược Tâm, biết Tiểu Vũ Điểm, như vậy cô ta còn biết thêm cái gì nữa?
“Tiền?” Hạ Nhược Tâm thật sự cảm thấy có chút buồn cười: “Bà Tống, bà cho rằng Lục gia tôi thiếu tiền sao?”
Sắc mặt Tống Uyển cứng đờ, giống như có chút khó coi. Sao bà lại có thể quên mất sản nghiệp của Lục gia không hề thấp hơn Sở gia, Sở Luật không thiếu tiền tiêu đương nhiên người Lục gia cũng vậy.