Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1175: Bà là mẹ tôi?

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Dương Nhược Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt trừ một chút màu hồng trên mặt còn có thêm một nỗi khó chịu, sợ hãi.

Đây không phải chính là qua cầu rút ván à, nhưng hình như cũng không thể nói như vậy được, Sở Luật trước đây đã nói rất rõ ràng là anh chỉ cần một gương mặt giống mẹ cho con gái, mà Tiểu Vũ Điểm cũng không có mấy lần gọi cô là mẹ, sau này Lục Tiêu Họa xuất hiện, Tiểu Vũ Điểm liền gọi cô ta là mẹ mà đâu có gọi cô. 

Cô đeo túi, lấy di động mới của mình ra, cô tra lại tài khoản ngân hàng của mình, chỉ còn có mấy nghìn, cô phải gửi một ít về quê, để lại một ít, cần mua đồ trang sức, một ít đồ trang điểm còn lại không nhiều. Mọi thứ cần chờ đến lương tháng sau mà cô sợ rằng công việc này cũng không giữ được.

“Nhược Tâm…”

Tiếng gọi đột ngột vọng tới làm cô có chút hoảng sợ.

“Nhược Tâm, con là Nhược Tâm, con không phải đã…” 

Hạ Minh Chính dụi mắt, vẫn không tin vào người đang đứng trước mắt mình là ai, đầu tiên là Hạ Dĩ Hiên chết đi sống lại, bây giờ là Hạ Nhược Tâm, chẳng lẽ người nhà họ Hạ ai cũng phải đi con đường quỷ hay sao, thật sự cô không chết à.

“Ông là…”

Dương Nhược Lâm chớp đôi mắt, Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm, cái tên này chẳng lẽ bám theo cô cả đời hay sao, chẳng biết cô giống được bao nhiêu.

Lại thêm một người nữa nhận lầm.

Sau đó không lâu, lúc cô đứng trước cửa một ngôi nhà chung cư, tâm tình của cô vô cùng phức tạp, khó hiểu.

“Ý Quân, bà xem ai tới?” Hạ Minh Chính đẩy cửa ra, nhào vào bên trong gọi.

Một người phụ nữ từ trên lầu xuống, vừa thấy mặt Dương Nhược Lâm, thần sắc lập tức

biến đổi, hai mắt đỏ ửng lên.

“Tâm Tâm, con là Tâm Tâm của mẹ?”

Bà đột ngột ôm lấy Dương Nhược Lâm: “Tâm Tâm, con đã trở lại, mẹ biết là con không chết mà, mẹ biết ngay là con vẫn còn mà…” Nước mắt lạnh lẽo thấm vào cổ Dương Nhược Lâm, làm Dương Nhược Lâm thấy rùng mình.

Cô thầm đánh giá hoàn cảnh trước mắt, nhà ở không hẳn là tiện nghi lắm nhưng người có thể ở lại đây chắc chắn cũng phải có chút phú quý, ngay ở cửa không có dép lê thừa, đoán là ở đây chỉ có hai người ở, chưa cần nghĩ đến việc khác, bán cái nhà này đi chắc cũng được không ít tiền.

Dương Nhược Lâm hận chính mình không thật sự là cái cô Hạ Nhược Tâm, nếu cô thật sự là Hạ Nhược Tâm, chỗ này không phải đã là của cô hết hay sao.

Có khi một người đã nảy sinh ý niệm tham lam, chuyện sẽ thật đáng buồn.

Người ta sẽ chôn vùi toàn bộ lương tri của mình, chỉ muốn có được thật nhiều mà không nghĩ đến phải trả giá.

“Bà là mẹ tôi?”

Cô hỏi một cách khó hiểu, đôi mắt mê man.

“Tâm Tâm, con quên cái gì phải không?” Thẩm Ý Quân lau khô nước mắt của chính mình, nhìn lại người con gái trước mắt, phát hiện hình như người này không giống Tâm Tâm của bà, nhưng bà còn luyến tiếc, lẽ nào, có lẽ nào.

“Xin lỗi…” Dương Nhược Lâm nhìn xuống mũi chân. “Tôi không nhớ rõ việc trước kia, còn gương mặt này,” cô vỗ vỗ khuôn mặt, “bác sĩ dựa vào khuôn mặt trên chứng minh thư mà sửa lại cho tôi, trước đây mặt tôi bị hủy hoại đi chút ít, khả năng là đã không còn giống trước kia.” 

“Vậy con chính là Tâm Tâm của mẹ.”

Thẩm Ý Quân nhớ tới con gái đã chịu quá nhiều thương tổn nên không hoài nghi, Hạ Minh Chính thì cũng chỉ nhớ đến việc chính Hạ Dĩ Hiên đã thừa nhận từng hủy khuôn mặt của Hạ Nhược Tâm.

Cho nên, có thể giải thích tại sao được người con gái trước mắt rõ ràng là có rất nhiều điểm giống Hạ Nhược Tâm mà cũng có nhiều điểm không giống, nguyên nhân là bởi vì cô nhớ không rõ, vì cô đã mất trí nhớ.

Thẩm Ý Quân vì tìm lại được con gái đã mất mà vui mừng còn Hạ Minh Chính vì trong lòng xấu hổ nên cũng bỏ qua ánh mắt thoáng có ánh sáng nhạt lướt qua của Dương Nhược Lâm cùng với chút sung sướng trên môi.

Cô không cần nhiều lắm, thật sự là cô chỉ cần căn nhà này, nếu có căn nhà này cô có thể đưa cha mẹ mình lên đây ở, có thể cùng dương mi với anh trai chị dâu một phen, sau này nếu có mang căn phòng này bán đi, cô cả đời cũng không cần lo lắng.

Cô bây giờ cũng không nghĩ đến việc làm rõ xem mình đang phải chịu đựng cái gì, chỗ ở này, thân phận này, cơ bản là cô chẳng có cách nào từ chối được.

Cô muốn trở thành người có tiền, cô ghét cuộc sống kiếm cơm từng bữa trước đây.

Ngày hôm sau, trợ lý Tiểu Trần không thấy Dương Nhược Lâm đến.

Cô này thật đúng là tự cho mình là bà lớn, chị âm thầm nghĩ trong bụng, Lục Tiêu Họa trước đây có gia thế phía sau lớn như vậy cũng chưa từng đi trễ về sớm, hơn nữa Lục Tiêu Họa mới thực sự là người có học, tại sao hai người phụ nữ cùng ngồi mộtbàn mà lại khác nhau nhiều đến vậy.

Đương nhiên, Dương Nhược Lâm đến làm hay không với cô chẳng có sự khác biệt nào vì cô chẳng trông chờ cô nàng có thể làm được việc gì ra hồn, lại con tốn thêm thời gian  nói chuyện, cô là người dựa vào thực lực mà có công việc này, không phải vì dựa vào vận khí tốt của gia đình và một cái khuôn mặt đẹp.

Sở Luật đi ra đi vào nhiều lần, một lúc sau gần như nhớ ra cái gì.

“Tiểu Trần, Dương Nhược Lâm không đến à?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc,” Tiểu Trần vội vàng đứng lên.

“Cô ấy ba ngày nay đã không đến làm.”

Sở Luật nhíu mi: “Gọi điện thoại cho cô ta một chút xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, công ty đã cấp bảo hiểm thì không phải để không.”

“Tôi biết rồi, tổng giám đốc.” Trợ lý Tiểu Trần vội vàng lấy điện thoại cho bộ phận nhân sự như lời Sở Luật nói, công ty cấp cho mỗi nhân viên một xuất bảo hiểm, nếu nhân viên đang làm việc tại công ty mà có việc thì công ty sẽ phụ trách.

Nhưng bộ phận nhân sự cũng không nhận được đơn xin nghỉ của Dương Nhược Lâm, là cô ta tự nghỉ.

Trợ lý Tiểu trần thấy khiếp sợ, lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bấm điện thoại gọi cho Dương Nhược Lâm, mãi sau mới có người bắt máy…

Trợ lý Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi, may quá không phải xảy ra chuyện nếu không bản thân cô cũng phải chịu trách nhiệm về việc quản lý nhân sự không tốt.

“Nhược Lâm, bao giờ cô đi làm? Cô đã xin phép bộ phận nhân sự chưa đó?” Ngữ khí của cô không tốt lắm.

Lúc này Dương Nhược Lâm đang gác chân mình trên đùi một cô gái trẻ tuổi, cô này đang cẩn thận sửa móng chân cho cô.

“Đi làm?” Cô nhìn bộ móng tay mới làm xong của mình. “Tôi sẽ không trở lại làm đâu, mấy hôm nữa tôi sẽ đến công ty từ chức.” Nói xong cô cắt điện thoại, nhét cái điện thoại mới vào túi xách, dựa lưng về phía sau ghế, hưởng thụ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky