Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 910: Còn có cách

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Dì, dì nói làm mất đứa bé kia?” Cô hỏi lại một lần để xác định.

“Đúng vậy, dì không cố ý, dì thật sự không cố ý.” Nói đến đây Tống Uyển cũng không biết phải làm sao bây giờ, bà biết rõ mình nên làm mọi cách để tìm đứa bé nhưng hiện tại bà lại ở chỗ này.

“Dì, dì phải làm sao bây giờ? Nếu chuyện này chú cùng anh Luật biết…” Cô không nói tiếp nhưng ý tứ Tống Uyển tất nhiên hiểu được, hiển nhiên điều này cũng là điều Tống Uyển sợ nhất.

“Dĩ Hiên, cháu nói dì phải làm thế nào?” Bà nắm chặt tay Dạ Dĩ Hiên giống như bám được vào một sợi dây cứu mạng, hiện giờ bà đã hoang mang lo sợ đến tột độ, muốn ai đó có chủ ý giúp bà, cho dù không làm cùng bà cũng nguyện ý.

Lúc này, nếu Hạ Dĩ Hiên kêu bà đi về nhận sai, lại nghĩ mọi cách cùng nhau tìm đứa trẻ thì bà sẽ về, nếu nói bà không về thì bà sẽ không về. Chỉ là trong ý thức bà hy vọng Hạ Dĩ Hiên nói cho bà phương án tốt nhất. Bà tình nguyện bị mắng bị đánh cũng muốn cháu mình trở về.

Hạ Dĩ Hiên bị Tống Uyển nắm chặt tay tới đau, cô mím chặt môi.

“Dì, dì không thể về nhà.”

Tống Uyển vô lực ngồi xuống, tay cũng chậm rãi buông lỏng. “Là không thể về sao?”

“Đúng vậy, không thể về.” Mỗi câu Hạ Dĩ Hiên dường như đều đâm đau vào Tống Uyển, như muốn đâm chết bà.

“Dì, nếu dì về nhà, đứa bé tìm được thì tốt, còn nếu không tìm được thì chú và anh Luật nhất định sẽ không tha thứ cho dì. Một ngày không tìm được bọn họ sẽ một ngày không tha thứ cho dì, hơn nữa chị của cháu cũng sẽ không thiện bãi cam hưu.”

Nhắc tới Sở Giang cùng Sở Luật thì thôi, Tống Uyển còn có thể nhẫn ái, nhưng chỉ cần nhắc tới Hạ Nhược Tâm bà liền không muốn. Chẳng lẽ mấy năm về sau, thậm chí vài chục năm nửa đời còn lại của bà đều bị Hạ Nhược Tâm đè ở trên đầu, mới nghĩ thôi đã không chịu đựng được.

“Như vậy, Dĩ Hiên, cháu nói dì phải làm gì?” Về thì không thể về nhưng cả đời cũng không thể ở lại nơi này, bà cười khổ một tiếng, chẳng lẽ cả đời này bà không thể trở về, có nhà không thể về, có người thân không thể nhận.

“Dì, cháu thấy cũng chỉ có cách này.”

Hạ Dĩ Hiên mím chặt môi, làm như đây là một quyết định không dễ dàng.

“Thế nào?” Đôi mắt Tống Uyển sáng lên. “Có phải còn có cách gì có thể tìm được đứa bé kia?”

“Không phải, sợ là tìm không được.” Hạ Dĩ Hiên sẽ không cho bà bất cứ chút hy vọng nào. “Dì, lúc này đã qua bao lâu, sắp qua một ngày rồi, kẻ mang đứa bé kia đi không ngốc, có lẽ lúc này bọn họ đã đem bé sang nơi khác. Dì xem, những đứa trẻ mất tích có mấy đứa là tìm được về?”

Vốn dĩ Tống Uyển mới vừa lên được chút hy vọng lại một lần bị hủy hoại. Đúng vậy, có mấy đứa là có thể tìm được về. Không lâu trước đây bà còn suy nghĩ tìm đến bọn bắt cóc trẻ con lúc tìm cách cứu Hương Hương, hiện tại những kẻ bắt cóc trẻ con đó cũng không biết đem bán đi đâu, nói không chừng chính là để lấy nội tạng trẻ em, cũng nói không chừng là đánh tàn phế đứa trẻ để bắt đi ăn xin. Nếu là rơi vào tay bọn như vậy Tống Uyển thật sự không dám nghĩ.

Nhưng lúc này bà phải làm sao bây giờ?

“Dĩ Hiên, có phải cháu có cách gì?” Tống Uyển lại hỏi Hạ Dĩ Hiên.

“Có ạ.” Hạ Dĩ Hiên có chút khó xử.

“Nói đi, cháu giúp dì đi, không phải cháu nói có cách sao? Cháu nhất định phải giúp dì.” Lúc này đã tuyệt vọng nên cách gì Tống Uyển cũng muốn thử, chỉ cần có thể giúp bà thì trả giá như nào bà đều chấp nhận.

“Dì, dì đừng nóng vội.” Hạ Dĩ Hiên vội vàng an ủi Tống Uyển. “Chuyện này kỳ thật cũng không phải không có cách giải quyết. Chỉ xem dì có bỏ được hay không thôi?”

“Bỏ cái gì?” Tống Uyển không rõ, cái gì là bỏ được hay luyến tiếc?

“Chính là đứa cháu gái kia, coi như trước nay đều không có.” Tiếng Hạ Dĩ Hiên lại một lần khiến Tống Uyển đau. Chưa tứng có, nhưng vốn là có, bà nhớ tới Sở Tương còn đang ngủ, vẫn cứ có chút do dự không dứt.

“Dĩ Hiên, cháu nói…” Bà nhẹ nhàng thở ra, bà muốn biết Hạ Dĩ Hiên rốt cuộc cho bà một biện pháp như nào.

“Kỳ thật rất đơn giản.” Hạ Dĩ Hiên nở nụ cười, môi nhếch lên rất lạnh lùng.

“Làm Hạ Nhược Tâm mang theo đứa bé kia đi là được rồi, trẻ con được mẹ mang đi thì không có khả năng đổ lên đầu dì, đúng không?”

“Cô ấy mang kiểu gì, đứa bé đã mất tích?” Tống Uyển không rõ.

“Mang kiểu gì?” Hạ Dĩ Hiên đưa tay che miệng mình, nói nhỏ: “Đương nhiên là mang đi, vĩnh viễn mang đi.” Cô nheo hai mắt lại, trong mắt kia là một loại tàn nhẫn nguy hiểm.

***

Hạ Nhược Tâm tắt cuộc gọi, đi vào rửa tay sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại đầu tóc của mình.

Tống Uyển tìm cô, nói là về chuyện của Tiểu Vũ Điểm.

Chỉ là, cô không biết Tống Uyển có chuyện gì lại muốn nói cùng cô, có đi hay không hiện tại cô còn chưa quyết định.

“Cô ấy có đến không?” Trên một chiếc thuyền, Tống Uyển cùng Hạ Dĩ Hiên đã ở đây một thời gian rất dài nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Nhược Tâm.

“Dì yên tâm đi, chị ấy sẽ tới. Cháu với chị ấy lớn lên cùng nhau mà.” Hạ Dĩ Hiên không chút lo lắng, đúng vậy, các cô cùng nhau lớn lên. Hạ Dĩ Hiên lấy một đĩa trái cây thỉnh thoảng ăn táo.

Cô tin rằng chị ta sẽ đến, nhất định sẽ đến.

“Dì xem, dây không phải là đến rồi sao?” Cô cười khẽ chỉ vào đối diện, đúng vậy, tới rồi.

Tuy còn cách rất xa, nhưng hai người lớn lên cùng nhau, tuy rằng không phải song sinh cũng không phải ruột thịt, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương Hạ Dĩ Hiên lập tức sẽ nhận ra. Chị ta đang tới.

Trong lòng Tống Uyển vốn đang rất lo lắng nhưng bất chợt không biết vì sao bà bắt đầu bình tĩnh.

“Dì, dì xem.” Hạ Dĩ Hiên đứng lên, hướng một bên đi đến. Tống Uyển đang nghiến chặt răng, vốn đang do dự nhưng lúc này sợ muốn có đường lui cũng đã không dễ dàng.

“Dì tìm tôi có việc?” Hạ Nhược Tâm đã đi tới, cô sống vài tháng trên biển nên chuyện ở biển cô cũng xem như không xa lạ, cô không sợ hãi, cũng hiển nhiên không quá thích.

Tống Uyển cũng lấy một miếng táo đưa vào miệng mình.

“Đây là thái độ của cô đối với trưởng bối?” Bà trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt lại thấy đau rát.

Chọn tập
Bình luận
× sticky