Cũng khó có được, hôm nay tâm tình Tống Uyển không tồi. Hiện tại mọi tâm tư của bà đều đặt ở trên người Sở Tương, Sở Tương là nơi cho bà ký thác tinh thần, cũng là chuộc tội, chuộc tội quả thận trong người Sở Tương. Bà thậm chí còn không dám nhớ tới đứa cháu không còn kia của bà, đó là đứa cháu ruột duy nhất của bà nhưng bà rốt cuộc đã làm cái gì.
Lý Mạn Ni khiến con trai của bà đoạn tử tuyệt tôn, còn bà là mẹ cũng khiến con trai mình tan cửa nát nhà.
Sở Giang biết Tống Uyển có khúc mắc ở nơi nào, nhưng có nhiều khúc mắc cũng chỉ có thể do chính mà tự gỡ, cũng chỉ có chính mà mới có thể cởi bỏ. Có lẽ thời gian sẽ khiến mọi thứ chậm rãi nhạt mất, chậm rãi quên đi.
Lâm Thanh hiện tại đã là học sinh lớp 5, nó lớn hơn Sở Tương ba tuổi, so với trước nó đã mất đi rất nhiều ngây thơ, tuy rằng vẫn còn nhỏ nhưng trong nội tâm đã không còn là đứa trẻ như trước kia.
Nó không thích quay về Sở gia, ngoại trừ cuối tuần về đây còn lại nó đều ở trong ký tức, mà Sở Tương lại rất thích Lâm Thanh tới nhà.
Sở Tương họ Sở, là người của Sở gia, còn Lâm Thanh vẫn chứ họ Lâm, nó không được xem như người Sở gia, nó chỉ có thể được xem là một cô nhi được Sở gia giúp đỡ mà thôi.
“Anh Lâm Thanh, em nhất định sẽ bảo ba nhận nuôi anh.” Sở Tương lôi kéo tay Lâm Thanh đảm bảo.
Mắt Lâm Thanh hơi chớp chớp, khóe môi khẽ nhếch lên không rõ tâm tư.
Cho dù hiện tại nó còn nhỏ nhưng nó biết, Sở Tương chính là công chúa duy nhất của Sở gia, về sau mọi thứ của Sở gia cũng đều là của một mình Sở Tương. Đừng tưởng trẻ con không biết gì, kỳ thật tâm tư bọn nó so với người lớn một chút cũng không kém.
Lâm Thanh biết thân phận của mình, hiện tại nó còn chưa phải là con nuôi. Vốn dĩ nó được Hạ Nhược Tâm nhận nuôi, nói rõ ràng cũng chính là Sở Luật nhận nuôi, chỉ là hiện tại thủ tục nhận nuôi còn chưa xong xuôi thì Hạ Nhược Tâm lại mất tích, cho nên hiện tại nó vẫn là một cô nhi. Tuy rằng nó cùng Sở Tương cùng ăn cùng học ở Sở gia, người ở Sở gia đối xử với nó cũng rất khách khí nhưng bọn họ cũng là khách khí chung chung chứ không thân cận, không giống như Sở Tương, đó là yêu, là thích.
Mà nó cũng không thích thân phận như vậy.
“Cảm ơn.” Nó cười cười. Khuôn mặt rất thanh tú, so với học sinh lớp 5 đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là loại đánh nhau loạn xị đầu tóc rối bù.
Thành tích của nó vẫn luôn tốt nhất trong khối lớp 5, nhiều lần được điểm cao nhất, nó tin rằng cuối cùng nhất định sẽ được Sở gia tiếp nhận, sẽ thực sự thành người của Sở gia, cũng sẽ giống Sở Tương, có được những gì tốt nhất.
“Hương Hương lại đây cắt bánh kem.”
Tống Uyển vẫy tay gọi Sở Tương, trước mặt bà là một cái bánh kem lớn hai tầng, cho dù từng này trẻ con ăn một cái bánh lớn như vậy sẽ còn thừa hơn phân nửa.
Sở Tưởng vui vẻ chạy tới, không phải là lần đầu tiên sinh nhật của nó, mỗi năm sinh nhật nó đều rất náo nhiệt, đương nhiên cũng không thể thiếu một cái bánh kem lớn. Chỉ là, năm nay sinh nhật của nó ba vẫn không trở về.
“Hương Hương? Làm sao vậy, mau ước đi, ước xong là có thể thực hiện.” Tống Uyển xoa đầu cháu gái nói.
“Cháu muốn ba trở về, ba cũng sẽ trở về sao?” Sở Tương nhỏ giọng hỏi Tống Uyển.
Tống Uyển sửng sốt một chút, bà còn có thể nói cái gì, căn bản bà không thể nói gì cả. Con trai bà khi nào sẽ về, có về hay không ngay cả bà cũng không biết, sao bà có thể trả lời cho Sở Tương.
“Trước tiên cứ thổi nến đi.” Tống Uyển miễn cưỡng cười, không ai biết trong lòng bà lại có ít nhiều khó chịu, tự làm tự chịu chẳng trách người khác.
Sở Tương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hy vọng ba trở về. Ngay khi nó muốn thổi tắt nến, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, bảo mẫu trong nhà vội vàng chạy ra mở cửa, cửa mở ra bà không thể tin được người đang đứng ở bên ngoài.
“Sở tiên sinh… A, Sở tiên sinh đã về?”
Bà vội vàng hướng vào trong nói lớn.
“Phu nhân, tiên sinh, Sở tiên sinh đã trở về!”
“Ba đã về?” Mắt Sở Tương sáng ngời, bà nội nói đều là sự thật, ba đã về, là ba đã về, ba đã về ăn sinh nhật cùng nó.
Tống Uyển cũng cảm giác hốc mắt mình nóng lên.
Đã trở về, cuối cùng cũng đã về, một năm cũng là đủ rồi đi?
Cũng chỉ có Lâm Thanh vừa nghe Sở Luật trở về, nó cúi đầu xuống, mười ngón tay đặt bên cạnh nắm chặt lại, thêm mùi bánh kem ngọt chán ngấy chui vào mũi có loại cảm giác ghê tởm.
Sở Luật đi đến, đổi áo khoác và giày bên ngoài, sau đó lấy ra một đôi đặt trước mặt Trình An Trạch. “Trước tiên là thay, lần sau chú sẽ mua cho cháu một đôi mới, đây là nhà ông bà ở, chúng ta không ở nơi này.”
“Dạ.” Trịnh An Trạch gật đầu, đã cởi giày của mình ra.
“Ba…” Lúc này Sở Tương chạy tới vươn tay kéo tay áo Sở Luật. “Ba tới ăn sinh nhật với Hương Hương sao? Hương Hương biết nhất định ba sẽ trở về.”
Đây là nhà nó, đây là ba nó, ba nó chính là người sở hữu mọi thứ, tối cao, cũng là đẹp nhất. Tất nhiên nó chính là tiểu công chúa của Sở gia.
Nó có chút đắc ý, còn đang nghĩ ba giấu gì ở trong lòng, có phải là quà sinh nhất cho nó không, hình như là món quà rất lớn, đám bạn học chắc chắn sẽ hâm mộ tới chết.
Sở Luật nhàn nhạt nhìn thoáng qua Sở Tương trên mặt đất, hai con ngươi không chút gợn sóng khiến Sở Tương không tự chủ được sửng sốt. Sắc mặt nó trắng bệch, tay cũng vội vàng buông khỏi áo Sở Thuật.
“A Luật, con đã về?” Tống Uyển vội vàng ổn định cảm xúc của mình. Đã hơn một năm bà không gặp con trai, bà có rất nhiều lời muốn nói với con trai nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra mấy chữ này.
Con trai bà gầy, đen, hai thái dương đã bạc cũng khiến bà nhớ tới bởi vì ai đã làm sai.
Người phụ nữ con trai bà yêu nhất đã chết, con gái cũng không còn, đây cùng tan cửa nát nhà có khác gì nhau.
“Mẹ, con lên lầu trước.” Sở Luật không nghĩ sẽ ở chỗ này ăn sinh nhật của Sở Tương. Nó hiện giờ là công chúa Sở gia, ăn được uống được, còn có sinh nhật, nhưng con gái đáng thương của anh thì sao, suýt chút nữa lại bị móc thêm một quả thận. Không thể móc quả thận của Sở Tương trả lại cho Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật đã rất nhẫn nại để nó còn ở lại Sở gia, để nó tiếp tục làm cái gì mà công chúa, nhưng lại có rất nhiều chuyện do nó dựng lên. Tuy rằng anh sẽ không đem hận ý đặt lên một đứa trẻ con nhưng anh sẽ không rộng lượng đem đứa nhỏ này thành con gái mình.